Trên xe tiến đến thành phố Thanh Nguyên, trợ lý ở cạnh đưa tài liệu đã sưu tầm xong cho Lâm Chính.
“Lần này sơn trang Huyết Kiếm kén rể, hơn nữa còn là công khai, vì vậy hôn lễ này có rất nhiều nhân sĩ bên ngoài đến tham gia”, trợ lý An Mạn nói.
Cô ta là người Mã Hải sắp xếp đưa Lâm Chính đến đó. An Mạn là người thành phố Thanh Nguyên, khá thông thuộc nơi đây, cho nên mới phái cô ta đi.
Cô ta là tâm phúc của Mã Hải, trung thành không phải vấn đề.
“Kén rể?”, Lâm Chính hơi bất ngờ: “Không phải liên hôn sao? Sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các! Cậu ấm của Phiêu Nhai Các định vào ở rể sơn trang Huyết Kiếm…”.
“Đúng, đúng là Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm liên hôn. Hình thức kén rể này chỉ là làm cho có mà thôi, thật ra kết quả cuối cùng đã được định sẵn. Làm như vậy chỉ là tạo uy thế cho Phiêu Nhai Các, chỉ coi cho vui”, An Mạn nói.
“Tạo uy thế?”.
“Phiêu Nhai Các là thế tộc mới nổi, nghe nói thực lực cũng không yếu. Lần này Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm là liên hợp hai thế lực mạnh, mục đích tạo uy thế e rằng cũng là để chuẩn bị cho đại hội!”, An Mạn vừa lật xem tài liệu vừa nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, lại hỏi: “Khách có những ai?”.
“Đều là những thế tộc rất có danh vọng, Độ Nghiệp Cung, Lôi Âm Hiên đều phái đại biểu tới, thậm chí Ẩn Phái cũng có người đến, hơn nữa…”.
“Hơn nữa gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Hơn nữa, nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng có người đến tham dự hôn lễ!”, An Mạn nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
“Tôi chưa từng nghe nói nhà họ Lâm ở Yên Kinh và sơn trang Huyết Kiếm có liên hệ gì, sao hôn lễ lần này lại có phần bọn họ?”.
“Theo thông tin mà Giám đốc Mã cung cấp, dường như nhà họ Lâm muốn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các làm người chi viện cho mình, nên lần này đã chuẩn bị một món quà lớn rất trang trọng đến tham dự hôn lễ”, An Mạn xem tài liệu, nói.
“Hóa ra là vậy, nói vậy thì thú vị đây!”, Lâm Chính nheo mắt lại.
Xe dừng lại ở một khách sạn năm sao trong thành phố Thanh Nguyên.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể phải nghỉ ngơi ở đây một lúc, đợi vào sơn trang”, An Mạn nói.
“Đợi? Vào cửa sơn trang Huyết Kiếm còn phải đợi nữa sao?”, Lâm Chính nghi hoặc.
“Phải, đây là sắp xếp của sơn trang Huyết Kiếm. Vì quy mô lần kén rể này không nhỏ, thế lực các nơi đều cử người đến, tuy sơn trang Huyết Kiếm đã chuẩn bị trước, nhưng cũng khó mà đối phó với nhiều người như vậy, vì thế đã yêu cầu người nhận thiệp mời sau tạm thời nghỉ lại ở khách sạn thành phố Thanh Nguyên, đợi sơn trang Huyết Kiếm sắp xếp xong xuôi rồi mới vào trong”, An Mạn nói.
“Hóa ra là vậy, xem ra đột nhiên có nhiều sức mạnh đến như vậy, sơn trang Huyết Kiếm có áp lực rất lớn. Nếu bọn họ không chuẩn bị trước, xảy ra chuyện hỗn loạn gì thì không chỉ tổn thất danh dự của sơn trang Huyết Kiếm, mà Phiêu Nhai Các cũng mất mặt theo. Bọn họ không gánh nổi hậu quả này, cẩn thận cũng dễ hiểu”.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta yên tâm nghỉ ngơi ở đây nhé?”.
“Cử người đi thăm dò tin tức”.
Lâm Chính lấy thiệp mời ra, đưa cho An Mạn: “Phái người dùng thiệp này vào sơn trang Huyết Kiếm, thu thập một vài thông tin hữu dụng. Mặc dù Mã Hải quan hệ rộng, nhưng không đến hiện trường điều tra thì chung quy cũng không đáng tin”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
An Mạn gật đầu, nhận lấy thiệp mời rồi rời đi.
Thiệp mời là giấy thông hành. Tuy bây giờ Lâm Chính vẫn chưa thể vào sơn trang, nhưng có nó, điều tra khách khứa của sơn trang và tình hình xung quanh sẽ không gặp trở ngại gì.
Lần này Lâm Chính đến vì Kim Ô Đan. Tình báo đối với anh mà nói là thứ quan trọng nhất.
Nếu không, mất công chạy đến đây một chuyến mà Kim Ô Đan ở đâu cũng không biết, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian, làm trò cười cho thiên hạ hay sao?
Lâm Chính không nghi ngờ gì năng lực của An Mạn.
Có thể trở thành tâm phúc của Mã Hải, chắc chắn cô ta có chỗ hơn người.
Thế là anh ngồi một mình trong đại sảnh khách sạn uống trà, xem điện thoại.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài khí tức đặc biệt hoặc vài người ăn mặc kỳ quái vào khách sạn.
Sơn trang Huyết Kiếm cũng đã sắp xếp người tiếp đón trong khách sạn.
Nhưng dù là ai cũng không có hứng thú với người đàn ông ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi trai này.
Tuy vậy, Lâm Chính cũng không nhàn rỗi.
Trong số những người vào khách sạn cũng có vài người từng có duyên gặp mặt một lần.
Chuyến đi đến sơn trang Huyết Kiếm lần này anh cũng không cô đơn một mình.
Cứ đợi như vậy một tiếng đồng hồ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, là An Mạn gọi tới.
Lâm Chính đứng bật dậy, lập tức quát hỏi: “Cô đang ở đâu?”.
“Tiệm nữ trang ở mé Tây đường Trường Mạch! Bọn họ đang đuổi theo tôi, Chủ tịch Lâm, cứu tôi với!”, An Mạn khóc lóc.
“Cô nghĩ cách nấp đi một lúc, tôi sẽ đến tìm cô ngay!”.
Lâm Chính nói, lao ra ngoài cửa.