Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1630: Cô có thể lựa chọn người tốt hơn




“Thần y Lâm biết hôn lễ của sơn trang chúng tôi? Lẽ nào… anh cũng được mời?”, Tần Minh ngạc nhiên hỏi. 

“Hình như câu hỏi của cậu hơi nhiều?”, ánh mắt Lâm Chính lạnh đi. 

Tần Minh run rẩy cả người, vội nói: “Tôi không hỏi nữa, tôi không hỏi nữa! Thần y Lâm, anh đừng tức giận”. 

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”. 

“A… Thật ra cũng không có gì, chỉ là tôi… tôi muốn bố nuôi tôi nhìn tôi bằng con mắt khác. Tôi muốn khiến những người anh của tôi… không dám xem thường tôi nữa. Tôi muốn khiến những người xem thường tôi biết rằng, dù tôi là con riêng, tôi cũng mạnh hơn bọn họ!”, Tần Minh âm thầm nghiến răng, trong mắt tràn ngập sự phẫn hận. 

“Mạnh hơn bọn họ? Cậu cưới Tô Nhu thì có nghĩa cậu mạnh hơn bọn họ? Lý lẽ gì vậy?”, Lâm Chính không hiểu nổi. 

“Người trên thế giới đều biết thần y Lâm thích Tô Nhu, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa cưới cô ấy. Nếu tôi có thể cưới Tiểu Nhu thì chẳng phải tôi cướp người từ trong tay thần y Lâm rồi sao? Tôi dám cướp cả người phụ nữ của thần y Lâm, hơn nữa còn cướp được về tay, đó là bản lĩnh bằng trời, đương nhiên bọn họ sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Trùng hợp Tiểu Nhu và tôi trước kia là bạn học, cho nên tôi định lợi dụng quan hệ này để có được Tô Nhu, chứng minh bản thân!”, Tần Minh cúi đầu, thận trọng nói. 

Lâm Chính nghe vậy có hơi dở khóc dở cười. 

Trên đời này vẫn còn người ngu xuẩn như vậy sao? 

Tô Nhu ở cạnh cũng cạn lời, không biết nên nói gì mới phải. 

“Xem ra vẫn là tôi liên lụy đến Tiểu Nhu… Nếu vậy thì người này là sao? Hắn là người của sơn trang Huyết Kiếm sao?", Lâm Chính chỉ vào người đeo mặt nạ ở dưới đất. 

“Hắn là tội phạm của sơn trang!”. 

“Tội phạm?”. 

“Đúng, tôi đã thả hắn ra, đồng thời dùng vài loài hoa thơm cỏ lạ điều chế dược vật theo như sách cổ ở sơn trang ghi lại cho hắn sử dụng, biến hắn thành người bất tử. Tôi biết nếu đến đây cướp người thì sẽ khó tránh xảy ra xung đột với thần y Lâm, cho nên tôi đã chuẩn bị vũ khí này. Nhưng thần uy của thần y Lâm xưa nay chưa từng thấy, vô địch thiên hạ, là tôi có mắt không tròng, không biết chân thần. Thần y Lâm tha tội, tha tội!”, Tần Minh vội vàng tâng bốc. 

“Trong sách cổ của sơn trang Huyết Kiếm còn có cách chế tạo thân thể bất tử?”, Lâm Chính rất ngạc nhiên. 

“Có! Đương nhiên là có! Sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm từ thời xa xưa, ở thời cổ đại đã có uy danh. Phương pháp mà chúng tôi nắm giữ đều là phương pháp được lưu truyền từ xưa đến nay. Nghe nói phương pháp này lấy được từ trong tay ma giáo thời cổ đại. Mặc dù tác dụng phụ của nó rất lớn, di chứng không thể xử lý, nhưng uy lực mang lại cũng khiến người ta không thể tưởng tượng”, Tần Minh nói, lột mặt nạ của người đàn ông đeo mặt nạ nằm dưới đất xuống. 

Trong chớp mắt, một gương mặt đầy mụn bọc hiện ra trước mắt mọi người. 

Gương mặt đầy mụn bọc là tác dụng phụ của thuốc. 

“Wow!”. 

Nhiều người chỉ thoáng nhìn qua đã thấy buồn nôn. 

Tô Nhu cũng sợ đến mức hét lên, vội vàng nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa nôn ọe. 

“Người này là gián điệp mà kẻ địch phái đến sơn trang chúng tôi, bị sơn trang chúng tôi bắt được, nhốt trong nhà lao. Tôi lừa hắn, nếu giúp tôi cưới được Tô Nhu thì tôi sẽ thả hắn đi, đồng thời lén cho hắn uống thuốc này, hứa rằng sau khi xong việc sẽ cho hắn thuốc giải. Không ngờ hắn vẫn không phải đối thủ của thần y Lâm”, Tần Minh nói. 

“Hắn là người bên nào phái đến?”. 

“Tôi không rõ, hắn đã bị nhốt trong địa lao của sơn trang chúng tôi mấy năm, tra hỏi thế nào cũng không khai ra. Tôi đã lên kế hoạch thả hắn ra”, Tần Minh thành thật nói. 

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, hờ hững nói: “Tôi hiểu rồi, nếu chuyện này cậu chỉ có mục đích đó thì được, tôi tha cho cậu một mạng”. 

“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn. Thần y Lâm, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt, tạm biệt…”, Tần Minh kích động nói, sau đó quay người định đi. 

“Đứng lại, tôi cho cậu đi bao giờ?”, Lâm Chính lại lên tiếng. 

Tần Minh muốn khóc: “Thần y Lâm, anh… còn muốn thế nào?”. 

Lâm Chính ra hiệu cho người bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Đưa cậu ta đi, nhốt lại trước, đợi tôi về sẽ xử lý sau!”. 

“Vâng thưa thầy”. 

Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức sắp xếp người đưa Tần Minh đi. 

“Ngoài ra, sai người theo dõi cậu ta. Bây giờ tôi phải đến sơn trang Huyết Kiếm một chuyến, mọi chuyện liên quan đến sơn trang Huyết Kiếm tôi sẽ hỏi người này, đừng để cậu ta xảy ra chuyện, rõ chưa?”. 

“Thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi cậu ta thật kỹ”. 

“Ừ, sai người dọn dẹp chỗ này đi”. 

Lâm Chính nói, sau đó đi về phía Tô Nhu đang run lẩy bẩy. 

“Tiểu Nhu, thế nào rồi? Cô không sao chứ?”, Lâm Chính cười hỏi. 

“Không sao… Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm”, Tô Nhu cẩn thận nói, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. 

“Không sao thì tốt. Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cần phải nghỉ dưỡng nhiều hơn. Tối tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, cô hãy uống đúng giờ”, Lâm Chính cười nói. 

Tô Nhu nhìn anh, trong mắt toát ra vẻ phức tạp. 

Cô cắn môi, dường như muốn nói gì đó. 

Lâm Chính không phát hiện ra, dặn dò mấy câu rồi chuẩn bị rời đi. 

“Chủ tịch Lâm, đợi đã!”, Tô Nhu đột nhiên kêu lên. 

“Sao vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi. 

“Vì sao… anh… lại tốt với tôi như vậy? Rốt cuộc anh… nghĩ thế nào?”, Tô Nhu cắn răng, lấy hết dũng khí hỏi thẳng. 

Cô nói ra, Lâm Chính lập tức sững sờ. 

Anh cũng không ngờ Tô Nhu lại hỏi câu này, đôi mắt dừng trên người Tô Nhu một lúc lâu nhưng lại không biết nên nói gì. 

Tô Nhu hơi căng thẳng, lại không nói được sao lại căng thẳng. 

Nhưng bây giờ cô lại sợ Lâm Chính nói ra, vội lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, nếu anh không muốn nói thì đừng nói!”. 

“Tôi có thể nói”, Lâm Chính nói. 

“Tôi đột nhiên không muốn nghe nữa, xin lỗi!”, Tô Nhu hoảng loạn. 

Lâm Chính sững sờ, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra. 

Tô Nhu sợ Lâm Chính đột nhiên chọc thủng lớp màn mỏng cuối cùng giữa hai người. 

Nếu vậy, cô không biết làm thế nào đối mặt với Chủ tịch Lâm, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với Lâm Chính. 

Nhưng đã đến nước này, Lâm Chính cũng muốn biết thái độ của Tô Nhu đối với thần y Lâm. 

“Thật ra cô có thể không cần phải theo Lâm Chính mãi. Nếu cô ly hôn, tôi nghĩ Lâm Chính cũng sẽ đồng ý”, Lâm Chính nói. 

“Chủ tịch Lâm, anh… anh có ý gì?”, Tô Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi phức tạp, cũng có chút phẫn nộ. 

“Tôi chỉ nói cô có lựa chọn tốt hơn”, Lâm Chính nói. 

Tô Nhu trầm mặc, hai tay siết chặt. 

Không ai biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, cô chỉ cúi đầu, giống như đang nghĩ ngợi gì đó. 

Chốc lát sau, cô hít sâu một hơi, quay người rời đi. 


Anh muốn biết Tô Nhu sẽ lựa chọn thế nào. 

Lúc này, cổng chính mở ra, một chiếc xe lái vào trong. Mã Hải bước xuống xe, nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, xe đã chuẩn bị xong!”. 

“Được, bây giờ hãy xuất phát đến thành phố Thanh Nguyên”. 

Lâm Chính nói, ngồi vào trong xe.