Người Chồng Máu Lạnh

Chương 217




Cô nhìn thấy khóe môi hắn cong lên, trong chớp mắt, lòng của cô cũng theo đó mà khai sáng, nụ cười của người này, quả thực rất cuốn hút. Khi hắn cười, hai má hiện ra hai núm đồng tiền, gương mặt hắn trở nên dịu dàng, một người đàn ông có má lúm đồng tiền quả thực rất đáng yêu, có lẽ vì thế mà hắn ít khi cười. “Đứa bé được mấy tháng rồi?” Hắn nhìn bụng cô hỏi. “Sắp năm tháng.” Tô Lạc khẽ cười, chỉ cần nói tới đứa bé, cả người cô tỏa ra sự dịu dàng vô bờ bến. “Sau này không cần làm những việc như vậy nữa, tôi sẽ tìm một người khác, cô chỉ cần nghỉ ngơi để sinh ra đứa bé thật khỏe mạnh,” Bạc Thiếu Triết đem tay vắt chéo sau lưng, Tô Lạc nhìn hắn có chút bất ngờ, “Vì sao, tôi sẽ cố gắng làm tốt, tôi sẽ không làm biếng đâu?” Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa có cảm giác an tâm, vẫn sợ chính mình bị đuổi đi. “Tôi có nói, sẽ để cô đi sao?” Thiếu Triết khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mảnh khảnh này. “Cô từng giúp tôi, Bạch Thiếu Triết tôi từ trước tới nay đều không thích thiếu nợ người khác,” Hắn thản nhiên nói. “Đấy chẳng qua chỉ là một chai sữa thôi,” Tô Lạc khẽ lắc đầu, hắn cũng không có nợ cô cái gì, chỉ là một chai sữa bình thường, cô cũng không cảm thấy mình đã giúp hắn cái gì, lại khiến hắn nhớ kỹ như thế. “Đối với cô mà nói, đấy chỉ là một chai sữa, còn đối với tôi, đó là một chai sữa độc nhất vô nhị,” hắn có chút bí hiểm nói, cúi đầu nhìn vào mắt Tô Lạc, vẫn ánh mắt đó, thật khác biệt, “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô đi đâu cả, cô muốn sống ở đây tới khi nào cũng được,” Tô Lạc đi ra khỏi phòng Thiếu Triết thì dì Hồ bước nhanh tới, hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Tô Lạc đơn giản kể lại chuyện mình đã đưa một chai sữa cho hắn, dì Hồ cũng trầm mặc, hắn là một thiếu gia rất kiêu ngạo từ trước tới nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Bà vỗ nhẹ lên bả vai Tô Lạc, cái này chính là duyên phận đi, cô đã cứu thiếu gia còn bà lại thu nhận và giúp đỡ cô. Tô Lạc nhìn ra bên ngoài, một cơn gió lùa vào báo hiệu mùa xuân sắp tới, cô nghĩ, ở nơi đó giờ này có lẽ rất lạnh. Trong một cửa hàng, Tô Lạc nhìn thấy một bộ quần áo giành cho trẻ em, hiện tại đứa bé còn quá nhỏ, thật sự chưa cần mua mấy thứ này, hơn nữa vẫn chưa biết đứa bé là nam hay nữ, cho nên không biết mua màu gì cho tốt. Dì Hồ vẫn rất kiên trì, nói hiện tại không mua, sau này khi bụng cô lớn, đi lại sẽ rất bất tiện, đi ra ngoài sẽ nguy hiểm, bây giờ Bạch gia đối với cô như người một nhà vậy, đương nhiên cũng nuôi cô sắp thành heo rồi… “Cái này thế nào, Tử Lạc,” dì Hồ cầm lêm một bộ quần áo màu hồng nhạt giành cho trẻ con, rất đáng yêu, mềm mại, nhất là màu hồng phấn thật đẹp. “Nếu đứa bé là nam vậy sẽ không hợp,” Tô Lạc xoa chiếc bụng lớn, có chút khó xử lớn. “Cũng đúng,’ Dì Hồ đặt bộ quần áo trong tay xuống, “Nếu không thì mua hai bộ đi, như vậy sẽ không sợ mua lầm.” Tô Lạc lại lắc đầu, như vậy quá lãng phí. Đối với quần áo, dì Hồ cũng chỉ có thể lựa chọn những thứ mà trẻ sơ sinh có thể mặc, khi đi ra khỏi cửa hàng cũng đã là một giờ sau. Tô Lạc nhìn nhìn về phía xa, không khí nơi này thực sự tốt. “Dì đi tìm lái xe, Tử Lạc, con cứ đứng đây, đừng có đi đâu, dì sẽ quay lại nhanh thôi,” Dì Hồ nhanh chóng bước đi, Tô Lạc định nói gì đó đã không còn nhìn thấy bóng dáng dì Hồ đâu nữa. Cô dựa người vào một bên tường, lẳng lặng nhìn mọi thứ xung quanh
Phong cảnh xa xa trước mắt cô, nơi đó có rất nhiều người da trắng, không giống như cô, mắt đen tóc đen, một người phương Đông nhỏ nhắn, cô chớp mắt, nơi này còn có thể gặp một người có cùng quốc gia với mình sao? Cô thấy được mái tóc đen- một màu tóc quen thuộc bị gió thổi loạn lên, đứng cách cô khá xa có một người đàn ông, dáng vẻ cao lớn như người phương Tây, có lẽ người này đã nhuộm tóc đen. Hai tay hắn đút vào túi quần, dường như đang chờ ai đó. Cô nhìn hắn, còn hắn lại nhìn về nơi khác. Tô Lạc thả lỏng người, khẽ thở dài một hơi, cô khẽ nở nụ cười buồn, có người để chờ đợi kì thực cũng là một loại hạnh phúc. Khi có một cô gái xuất hiện trước mắt cô, thì nụ cười của cô cũng hoàn toàn biến mất. Cô gái đó xoay người, nộ ra gương mặt xinh đẹp, không biết cô ấy đang nhìn cái gì, sau đó dựa vào lồng ngực người đàn ông đó, còn người đàn ông đưa tay vuốt mái tóc dài của cô gái, trong mơ hồ, cô có thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay người đàn ông đó, một viên kim cương lớn lấp lánh. Tô Lạc nhìn đôi nam nữ đó, nở nụ cười khổ, cô cúi đầu, khóe mắt ngập nước, cô đặt tay lên bụng, khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, đã không nhìn thấy đôi nam nữ kia, có lẽ nụ cười vừa rồi của cô, đã là quá khứ. Cô đứng thẳng người lên, trước mắt tối sầm lại, cả người loạng choạng, cũng may là có một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô. “Cám ơn,” một lúc sau, cô mới cảm thấy hết choáng, mở mắt ra, ở trước mặt cô là một gương mặt cô đã quá quen thuộc, quả nhiên khi hắn không cười, nghiêm túc muốn chết. “Thiếu gia, sao anh lại ở đây?” Tô Lạc đứng thẳng người lên, Bạch Thiếu Triết mặt lạnh đứng bên cạnh cô, một tay đỡ lấy người cô. Như thế nào lại nhỏ như vậy, cô gái này không ăn cơm sao? “Tôi đi qua đây,” Hắn khó chịu nói, “Dì Hồ đâu?” hắn nhìn xung quanh, chỉ tháy một mình cô, dì Hồ sẽ không thể một người phụ nữ có thai đứng một mình ở dây. “Dì Hồ đi tìm lái xe, tôi ở chỗ này chờ,” Tô Lạc cười nói với hắn, hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, “Tôi đưa cô về,tôi sẽ báo cho dì Hồ,” một mình cô đứng ở đây quá nguy hiểm, lại là một phụ nữ có thai, nếu không phải đúng lúc hắn đi qua, cô có thể đã ngã rồi. “Không cần, thiếu gia, tôi chờ dì Hồ là được rồi,” Tô Lạc khẽ lắc đầu, thiếu gia chắc hẳn phải có việc của hắn, cô không nên làm phiền hắn. “Cô thật nhiều lời đó,” Thiếu Triết trừng mắt nhìn Tô Lạc, cô đành phải ngậm miệng lại, sự bá đạo của Bạch Thiếu Triết này chẳng kém người đàn ông kia là mấy, ánh mắt cô có chút hoảng hốt, cô sao có thể nhớ tới người đàn ông kia, bọn họ bây giờ đã là người thuộc hai thế giới khác nhau rồi.