Hắn kiêu ngạo không chấp nhận một chút nhơ bẩn nào, cho nên, cho dù thành kẻ lang thang hắn cũng chịu, cho tới khi thành một tên ăn mày, hắn lại gặp được cô, cô gái kia rất bình thường, nhưng lại là một cô gái dịu dàng, khác hắn với những cô gái hắn quen. Hắn luôn nhớ kĩ chai sữa kia, cũng nhớ kĩ gương mặt cô. Hắn đẩy cửa đi vào, gần cửa có một cô gái đang quỳ, cố gắng lau chùi sàn nhà, hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bụng cô đã vượt mặt, nếu hắn không nhầm, cô gái này chính là cô gái mà dì Hồ nói tới, nhưng cô ấy quỳ như thế không khó chịu sao. Hắn đi lên trước, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, ngón tay cô nắm chặt chiếc khăn lau, vài sợi tóc đen rơi xuống còn dính chút mồ hôi thấp thoáng trên bả vai, từ góc độ này hắn nhìn thấy bả vai mảnh khảnh của cô, còn nhìn rõ xương quai xanh, không ngờ lại rõ ràng như thế, cô gái này thật gầy, rất giống cô gái kia. Hắn nheo mắt lại, tầm mắt rời đến ngón tay cô, ngón tay cô thật nhỏ, dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, một giọt nước đọng trên ngón tay cô, đột nhiên hắn mở to mắt. Tô Lạc hơi ngước mắt lên, đúng lúc thấy được đôi giày da ở trước mặt, tay cô khẽ ngăn lại, một chút nước rơi xuống giày hắn, “Xin lỗi,” cô vội ngẩng đầu lên, nhìn lại đôi mắt đen nhánh không ngừng đánh giá cô. “Xin lỗi…” Cô muốn đưa tay lau đi, phát hiện tay mình đang ướt, mà trên tay cô ngoài trừ cái khăn lau, cũng chỉ có quần áo. Chỉ là quần áo cô hình như cũng không sạch lắm, người đàn ông này rất giống với thiếu gia. “Thiếu gia…” Cô khẽ gọi một tiếng, cám giác chiếc bóng ngày càng gần với mình, Bạch Thiếu Triết ngồi xổm xuống, đột nhiên nâng cằm Tô Lạc lên. “Là cô?” Giọng nói hắn có chút không ngờ, nếu nghe kĩ có thể còn thấy sự vui mừng… Ngón tay Tô Lạc căng thẳng nắm lại, cảm thấy cằm mình có một độ ấm truyền tới, cùng lúc đó, lòng cô nháy lắt liền lạnh như băng, có phải cô đắc tội gì với thiếu gì rồi không, có phải cô đã làm sai chuyện gì? “Là cô..” Bạch Thiếu Triệt lập lại một lần nữa, giọng nói vui mừng như tìm được vật mình đã đánh mất từ lâu, cảm giác như trái tim hắn đang được lấp đầy. “Tử Lạc, làm sao vậy? Thiếu gia…” Dì Hồ cũng lặng người đi, nhìn chằm chằm Bạch Thiếu Triết và Tô Lạc, còn có cái hành động quái dị này nữa. Khóe môi Tô Lạc khẽ run, ánh mắt nhìn dì Hồ cầu cứ, dì Hồ lấy lại bình tĩnh, “Thiếu gia, có phải cô ấy làm sai chỗ nào, cô ấy mới tới, vẫn chưa nắm rõ quy củ, thiếu gia, cậu đừng tức giận.” Dì Hồ vội chạy tới, không ngừng nói giúp Tô Lạc. Rốt cuộc Bạch Thiếu Triết cũng buông cằm Tô Lạc ra, đứng lên, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm Tô Lạc, gương mặt này dù thế nào hắn cũng không quên, hắn đã đi tìm hơn nửa nước Anh, một ly sữa, hắn hao tâm tổn trí cũng mấy vạn ly sữa rồi, chỉ không ngờ tới cô gái này lại ở ngay trước mặt hắn, hơn nữa không lâu về trước, bọn họ đã chạm mặt lại bỏ lỡ. Dì Hồ vội đỡ Tô Lạc đứng dậy, giống như một người mẹ che chở cho con mình, Tô Lạc đứng sau dì Hồ, đôi mắt ngập nước. Bạch Thiếu Triết không vui mím môi, hắn lớn lến khó coi như vậy sao, sao hai người kia lại có cái vẻ mặt đó. “Cô không biết tôi,?” Lông mày hắn nhíu chặt lại. Tô Lạc khẽ lặng người đi, dì Hồ cũng vậy. Bà khó hiểu nhìn Tô Lạc. “Tử Lạc, có phải con đã từng gặp qua thiếu gia?” Thiếu gia nhà bà một người thô lỗ, cũng không phải một người nhìn thấy phụ nữ là nhào tới, thậm chí hắn còn rất để ý đến vấn đề trong sạch, rất ít động chạm vào thân thể phụ nữ. Tô Lạc lắc đầu, cô không biết, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua vị thiếu gia này, chỉ là thấy qua giày của hắn thôi, cô tự nói ở trong lòng
“Cô gái, cô thực sự quên tôi?” Bạch Thiếu Triết có chút không vui làm mặt lạnh, “Khi đó cô còn mặc một chiếc áo cũ kĩ màu xanh, còn có chiếc quần màu tro, vẫn đôi giày này, tôi nói không sai đâu.” Tô Lạc cúi đầu, nhìn chân mình, đôi chân cô khẽ chạm vào nhau, đôi giày này cô vẫn luôn đeo, làm sao hắn biết được. “Thiếu gia, làm sao cậu biết được, khi mới vào đây, đúng là Tô Lạc đã mặc một bộ quần áo như thế.” Tô Lạc còn chưa biết nói thế nào, dì Hồ đã lên tiếng. Tô Lạc cũng không hiểu liếc nhìn Bạch Thiếu Triết, hàng lông mày đó, cô có cảm giác rất quen. “Cô đã nhớ ra chưa, chai sữa kia…” Bạch Thiếu Triết không nhịn được nhắc nhở cô, cô gái này chậm chạp như vậy quả thực là đả kích hắn, trong khi chính bản thân hắn lại quên, bộ dạng hiện tại của hắn so với hồi đó thực sự là một trời một vực. Cho dù là ai cũng không thể đem hai người gắn liền với nhau. “Anh là người đó…” Cuối cùng Tô Lạc cũng dựa vào ngũ quan của hắn mà thấy được bóng dáng người mà cô từng gặp qua, chính là người ăn mày đó. Dì Hồ càng thấy khó hiểu, bà nhìn nhìn Tô Lạc rồi lại nhìn thiếu gia, tóm lại là không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong căn phòng màu xanh nhạt, có chiếc giường lớn, một cái bàn, còn có một tủ quần áo thật lớn, trên mặt đất trải những tấm thảm lớn, tất cả đều lộ ra sự đơn giản. “Cô thấy lạ vì sao tôi lại biến thành như vậy có phải không?”Bạch Thiếu Triết cầm cốc trà do dì Hồ pha lên, hắn nhấp một ngụm, nhìn Tô Lạc vẫn luôn yên lặng ngồi đó. Tô Lạc lắc đầu, “Không có, anh có lí do của anh, cũng giống như tôi vậy, tôi cũng có lí do nên mới xuất hiện ở đó.” “Cô là một cô gái thông mình,” Bạch Thiếu Triết uống một ngụm trà, ngón tay xoay xoay miệng cốc, chiếc cốc bằng sứ có màu khói, hoa văn rất đẹp, mang đậm nét cổ điển. Tô Lạc lại lắc đầu, lại cười cười, ” Tôi rất ngốc, cho nên bây giờ mới thành cái dạng này,” cô thật sự ngốc, nếu không, cô cũng sẽ không mất đi đứa bé kia, tay cô đặt lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, tất cả đã là quá khứ, cô chỉ cần đứa bé này là đủ rồi. Bạch Thiếu Triết đứng lên, đặt chiếc cốc trong tay xuống, Tô Lạc ngẩng đầu, chiếc bóng hắn rơi trên người cô.