Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Dưới đáy đầm.
Con Hắc Long không ngừng bơi xuống chỗ sâu nhất của cái đầm. Mặc dù Mạc Phong không biết mình đã lặn sâu đến đâu nhưng anh có thể cảm nhận được áp lực nước đè lên mình ngày càng lớn khiến anh hụt hơi. Chỗ này xem ra ít nhất phải gần một trăm mét.
Anh cũng không ngờ đầm Bích Thu lại sâu đến vậy. Vậy mà con Hắc Long vẫn tiếp tục bơi xuống dưới.
Điều đó có nghĩa con đầm này còn sâu hơn mức một trăm mét rất nhiều.
Đột nhiên Mạc Phong cảm thấy ở sau lưng như có thứ gì đó đang hút anh lại phía sau. Anh choàng mở mắt ra, con ngươi từ màu nâu chuyển sang màu vàng kim. Mặc dù là đang ở dưới nước nhưng anh vẫn loáng thoáng nhìn thấy một số thứ dưới nước.
Ở dưới đáy con đầm này có một cái hố to đen ngòm không nhìn thấy đáy. Bán kính của nó phải tới hai chục mét. Hơn nữa, xung quanh còn có một lực hút kinh hoàng.
Mạc Phong giơ tay lên đấm vào mũi Hắc Long, dòng nước xung quanh cũng theo hướng quả đấm của Mạc Phong hình thành một vòng xoáy nước.
Trong dòng nước, đặc biệt là ở độ sâu hơn một trăm mét như thế này thì dù có dồn hết sức lực tung một nắm đấm thì cũng bị sức nước cuốn đi. Bởi vậy nên cú đấm của Mạc Phong không hề gây ra chút sát thương nào cho con Hắc Long.
Dần dần, Mạc Phong cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung ra vậy. Anh đã ở trong nước ba phút rồi, cũng đã đạt đến giới hạn của bản thân. Hơn nữa nơi này còn sâu đến hơn một trăm mét, còn Hắc Long vẫn tiếp tục lặn sâu xuống dưới như thể muốn lôi Mạc Phong xuống cái động tối tăm không đáy kia.
Rõ ràng con Hắc Long này rất kiêng dè Mạc Phong nên mới cẩn trọng như vậy. Nếu là người thường thì lôi xuống nước khoảng mười phút là chết vì thiếu oxy. Nhưng con Hắc Long này không ngừng lôi anh xuống tận vực sâu không đáy.
Nếu Mạc Phong đoán không nhầm thì cái hố đen không đáy kia chính là mắt biển. Áp lực ở dưới đó mạnh đến nỗi có thể làm tan nát một chiếc ô tô trong nháy mắt.
… …
Lúc này ở trên mặt nước.
“Đã ba phút trôi qua rồi, Mạc Phong sẽ không…!”, Trương Phong run rẩy nhìn mặt đầm nói.
Hắn lập tức ngắt hai cái lá vứt lên mặt đất định xem một quẻ. Sau khi xem xong quẻ bói, Trương Phong kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Mọi người đều biết xem quẻ kiểu này sẽ chỉ ra một hai câu gợi ý mập mờ mà thôi. Quan trọng nhất còn phải xem người xem quẻ giải nghĩa mấy câu đó thế nào. Vậy mà quẻ lần này Trương Phong gieo được có mấy chữ: “Thiên cơ bất khả lộ, cố làm trái mệnh trời sẽ chết!”
Trương Phong bị dọa cho sợ đến nỗi vội đóng thiên nhãn, không dám cố đấm ăn xôi. Có một số người có mệnh cách quá cứng cỏi sẽ không xem được quẻ!
Diệm Phi thấy Trương Phong liên tục lau mồ hôi lạnh thì không khỏi tò mò hỏi: “Nhìn dáng vẻ sợ sệt của cậu kìa, cậu xem ra quẻ gì vậy?”
“Không… Không sao…”, Trương Phong tay lau mồ hôi nhỏ tiếng đáp.
Trên bầu trời có những tia chớp chằng chịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang. Mưa ngày càng lớn chắn tầm nhìn của mọi người. Tầm nhìn xa bây giờ đã giảm xuống dưới mười mét.
“Hỏng rồi! E rằng lần này anh ấy lành ít dữ nhiều!”, Diệm Phi cũng rũ người ra thở dài nói.
Trước đó Khương Na từng nói Mạc Phong chính là người được trời chọn ghi trong lời tiên tri của sách cổ, chỉ có anh mới cứu được Nam Khương.
Nếu anh chết trong tay con Hắc Long này thì còn ai cứu được Nam Khương nữa?
Trong cơn mưa tầm tã, có một thứ gì đó màu trắng đang bơi trên mặt nước. Trương Phong đang ngồi trên một mỏm đá, không khỏi kinh ngạc hô lên: “Bạch Doanh? Cô ấy không sao kìa!”
Bạch Doanh đứng trên mặt đầm Bích Thu, cây quyền trượng tỏa ra ánh sáng trắng. Dần dần nước trong đầm tách làm hai.
Ở giữa xuất hiện một khe hẹp rộng chừng hai mét, Bạch Doanh chẳng hề do dự mà lao ngay xuống khe hẹp đó. Mặt đầm lại từ từ trở lại như trước. Dưới đầm có một luồng sáng màu trắng. Bạch Doanh đi tới đâu thì nước dẹp ra tới đó.