Lúc này đôi chân cô đã biến mất, thay vào đó là một cái đuôi! Đây chính là biểu tượng của thánh nữ Nam Khương, truyền nhân của Nữ Oa.
Nước ở bốn phía dạt ra, Bạch Doanh không ngừng lặn xuống bên dưới. Cô nhìn thấy Hắc Long đang lôi Diệp Phong xuống dưới đáy nước.
Nói đúng hơn là Mạc Phong không ngừng bơi lên trên, còn con Hắc Long kia tìm mọi cách để cản trở.
Lúc này trên mặt nước bắt đầu nổi sóng lớn. Mọi người đều bất lực, chỉ có thể cố gắng chạy lên chỗ cao hơn. Cũng may bốn mặt Nam Khương đều là núi, mọi người còn có thể chạy lên núi được.
Chỗ mà mấy người Diệp Phong vượt tháp lúc trước giờ đã trở thành mặt nước mênh mông không tăm tích.
… …
Lúc này tại Giang Hải.
Mục Thu Nghi đang ngồi xem thời sự, bên ngoài cũng đang mưa rất lớn. Không chỉ có Nam Khương đang ngập lụt mà ở Giang Hải cũng đang mưa không ngớt.
“Theo báo cáo mới nhất, ở phía Nam khu vực Nam Khương hôm nay mưa lũ xối xả, hiện đã làm hỏng tám cây cầu. Trận lũ lần này rất có khả năng là do đê hai con sông Trường Giang và Hoàng Hà nứt vỡ cùng một lúc. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa có số liệu thương vong chi tiết, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật”.
TV chuyển cảnh sang khu vực thành phố. Từ trên trực thăng nhìn xuống, một số tòa nhà thấp tầng ở Nam Khương giờ đã bị nhấn chìm trong nước, chỉ có những tòa nhà mười mấy tầng trở lên mới thò được cái nóc lên trên mặt nước.
Trên mặt nước có vô số người gặp nạn, đội cứu hộ đang làm việc hết công suất.
“Mạc Phong… rốt cuộc anh có ổn không?”, Mục Thu Nghi tay phải nắm chặt miếng ngọc bội lẩm bẩm một mình.
Trước đó Mạc Phong từng nói với cô rằng anh muốn tới Nam Khương. Giờ ở đó đang lũ lụt như vậy mà điện thoại của Mạc Phong cứ luôn báo ngoài vùng phủ sóng.
Từ sáng đến giờ Mục Thu Nghi không hiểu sao tim mình cứ đập rất nhanh, như thể đang có một dự cảm không lành.
“Chị Thu Nghi, ăn cơm thôi!”, An Nhiên bê đĩa thức ăn từ trong nhà bếp đi ra.
Lúc này chỉ có Mục Thu Nghi, An Nhiên, Tống Thi Vũ và Diệp Đông Thanh đang ở nhà.
Họ không hề biết việc Thương Hồng đã âm thầm tới Nam Khương, chỉ biết cô ấy đi xử lý công việc gì đó, cũng không ai nghĩ ngợi gì thêm.
Dường như tâm trạng cả bốn cô gái đều không tốt lắm, đặc biệt là Diệp Đông Thanh. Lúc cô ấy xuống nhà, đôi mắt đỏ hoe sưng vù như vừa mới khóc xong.
Mạc Phong đi Nam Khương mục đích chính là để tìm linh chi Lửa cứu Diệp Đông Thanh.
Nhưng vừa xem bản tin thời sự, thấy Nam Khương xảy ra trận lũ lịch sử nên Diệp Đông Thanh cảm thấy như chính mình đã đẩy Mạc Phong vào nguy hiểm. Nếu không phải vì cô thì Mạc Phong đã không mạo hiểm đi Nam Khương, càng không gặp phải trận đại hồng thủy này.
Thực ra lần này Mạc Phong ngoài việc tìm linh chi Lửa còn muốn tới Nam Khương cứu Bạch Doanh. Có lẽ đến bản thân anh cũng không ngờ mình lại vướng vào mấy việc này.
Có nằm mơ anh cũng không ngờ có ngày mình sẽ đánh nhau với một con rồng tu luyện hàng nghìn năm như bây giờ.
“Tôi không muốn ăn, mọi người ăn đi…”, Diệp Đông Thanh yếu ớt ngồi trên sô pha.
Thấy mọi người đều âu sầu ủ dột, Tống Thi Vũ nói nhỏ: “Được rồi, Mạc Phong trước giờ phúc lớn mạng lớn. Lần trước ở vùng duyên hải có bao người truy sát anh ấy mà cuối cùng vẫn bình an vô sự đó thôi?
Chúng ta phải tin tưởng anh ấy nhất định sẽ trở về!”
“Đúng vậy! Em cũng tin anh ấy sẽ quay về bình an vô sự. Chỉ là một trận lũ thôi mà, anh ấy lợi hại như vậy chắc chắn sẽ tìm được chỗ trú ẩn an toàn!”, An Nhiên bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Không biết từ bao giờ, Mạc Phong đã trở thành người mà những cô gái này vô cùng tin tưởng. Chỉ cần có anh là việc gì cũng giải quyết được hết. Nếu không có anh thì họ sẽ cảm thấy mình như đứa trẻ đi lạc, có nhiều chuyện không biết phải xử lý thế nào.