Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 997




Mạc Phong nhảy lên đầu nó, tóm lấy hai cái sừng. Anh từng cưỡi ngựa, từng cưỡi dê, có điều chưa từng cưỡi rồng!

Anh thò tay giật mạnh râu con Hắc Long rồi vỗ mạnh hét: “Nhanh hơn nữa!”

“Ngươi…! Tên nhãi ranh, đừng có mà quá đáng!”

“Quá đáng? Tao quá đáng á? Trong số những người bị mày ăn thịt có cả những đứa trẻ! Rốt cuộc ai mới là người quá đáng!”

Nói đến đây, Mạc Phong lại dùng lực giật hai sợi râu của nó, nào ngờ dùng lực mạnh quá hai sợi râu đứt lìa ra.

“Gràoooo!”

Con rồng đau đớn ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, tức đến nỗi hai mắt đỏ ngàu.

“Ngươi chán sống rồi!”

Con Hắc Long quay ngoắt lại ba trăm sáu mươi độ, Mạc Phong rơi từ trên đầu nó xuống.

Hắc Long lại định dùng chiêu cũ để kết liễu Mạc Phong như nó đã kết liễu U Mộng trước đó.

Nhưng còn không đợi nó kịp mở miệng thì Bạch Doanh đã chạy như bay tới, cây quyền trượng trên tay phát ra ánh sáng, đánh mạnh vào phần thân của Hắc Long. Con rồng đau đến nỗi oằn cả người lại.

Sau đó nó lại điên cuồng bổ móng vuốt sắc nhọn về phía Bạch Doanh. Mạc Phong thấy vậy lập tức cầm kiếm nhảy lên. Nhưng lần này anh không còn đùa cợt với nó nữa mà dồn sức cầm kiếm đâm mạnh vào lưng nó.

Bạch Doanh đang định đánh lén ở mặt bên, nhưng không ngờ ở phía bên phải đột nhiên có một luồng gió mạnh lao về phía cô.

“Cẩn thận!”

Vưu Giai Hàng nãy giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên vô cùng vội vã, di chuyển nhanh như một cơn gió tới ôm chặt Bạch Doanh vào lòng.

Con Hắc Long dùng vuốt cào mạnh vào lưng Vưu Giai Hàng. Chỉ nghe thấy một tiếng xương gãy cái “rắc”. Hắn ôm lấy Bạch Doanh, hai người như một quả bóng da bị hất bay ra đến mấy chục mét, đập mạnh vào một cái cây.

Cho dù có bị hất ra xa, nhưng Vưu Giai Hàng vẫn ôm chặt lấy Bạch Doanh không hề buông tay.

“Không sao chứ?”, Vưu Giai Hàng cúi đầu xuống nhìn cô gái trong lòng mình dịu dàng hỏi. Có điều Vưu Giai Hàng lúc này không còn dáng vẻ tiêu sái như thường ngày mà mặt nhăn nhó lại vì đau đớn.

Bạch Doanh lúc này mới thò đầu ra khỏi lòng Vưu Giai Hàng vỗ vỗ đầu mình. Nhìn thấy Vưu Giai Hàng toàn thân toàn là máu thì kinh hãi khóc nấc lên: “Anh bị điên sao? Tự nhiên lại lao ra làm gì?”

Tí tách!

Những giọt lệ từ khóe mắt Bạch Doanh rơi xuống khuôn mặt của Vưu Giai Hàng.

“Em đang lo lắng cho tôi sao? Em cứ xem như tôi bị điên đi. Thà tôi chịu đau đớn còn hơn phải nhìn thấy em chịu đau đớn”.

Bọn họ đã quen nhau mười mấy gần hai mươi năm. Vưu Giai Hàng chưa từng thổ lộ gì trước mặt cô.

Nếu hắn dũng cảm nói ra tình cảm của mình từ sớm thì có lẽ hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi cũng chẳng xảy ra những việc đằng sau nữa.

Trước mặt Vưu Giai Hàng, Bạch Doanh luôn vô tư như một đứa trẻ bởi cô biết đằng sau luôn có một người âm thầm bảo vệ cô.

Lúc còn nhỏ cô rất hay dựa dẫm vào Vưu Giai Hàng, mỗi lần mắc lỗi gì là lại chạy đến nhà hắn. Có một lần cô làm vỡ chiếc bình ngọc hoa nhà lý trưởng, vốn cô nghĩ mình sẽ bị mắng cho một trận nên thân nhưng không ngờ Vưu Giai Hàng lại âm thầm đi nhận tội chịu phạt thay cô.

Khi về nhà, Vưu Giai Hàng đã bị bố nuôi trói vào cột gỗ đánh cho một trăm roi thì chuyện này mới kết thúc. Từ đó về sau Bạch Doanh không dám gây chuyện nữa, bởi một khi cô gây chuyện thì chắc chắn người bị đánh sẽ là Vưu Giai Hàng.

Lúc nhỏ không hiểu tình cảm nam nữ là gì, chỉ nghĩ rằng bạn bè thì nên làm như vậy. Sau này lớn lên đọc sách nhiều mới phát hiện ra đây là một thứ tình cảm rất đặc biệt. Người đó không phải là người yêu nhưng lại còn hy sinh cho cô nhiều hơn cả người yêu.