Trưởng lão Phong gật đầu đáp: “Tôi tin! Đó là trực giác của đàn ông!”
Bầu không khí lúc này vô cùng quỷ dị, gió hiu hiu thổi. Mạc Phong và Hắc Long bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, Mạc Phong mới cất tiếng nói: “Nếu đã sợ tao thì mau cút về đầm Bích Thu đi!”
“Ha ha ha! Tên nhãi kia, đừng giỡn quá lố để rồi giỗ quá lớn. Thứ ta sợ không phải ngươi của hiện tại mà là ngươi của hàng nghìn năm trước. Lúc nãy trong mắt ngươi ta đã thấy ngươi của năm đó! Nếu là trước đây, ngươi đường đường là kiếm tiên, có thể ta còn sẽ kính nể ngươi ba phần, nhưng ngươi của hiện tại thì làm gì được ta cơ chứ? Thêm một tiếng nữa, mắt biển sẽ bị phá vỡ. Như vậy ta sẽ thuận lợi ra đến biển. Đến lúc đó…”
“Yên tâm, ngươi sẽ không đợi được đến lúc đó đâu!”
Không đợi Hắc Long nói hết, Mạc Phong cầm kiếm lao về phía trước: “Muốn đi khỏi đây thì bước qua xác tao đã!”
Mạc Phong di chuyển vô cùng nhanh, nhìn anh chạy băng băng trên mặt nước mà cứ như chạy trên đất liền.
“Nhanh quá!”, Trương Phong kinh ngạc hô lên: “Anh Mạc Phong cố lên!”
Hắc Long ban nãy đã phun lên mặt đất một loại chất lỏng màu đen, định dùng nó để hạ Mạc Phong. Thế nhưng, thoáng cái đã không thấy Mạc Phong đâu.
“Mày phản ứng quá chậm chạp!”, Mạc Phong lúc này đã nhảy lên.
Nhưng anh không vội vã tấn công mà uốn cong người về phía sau bởi Hắc Long vừa quét đuôi qua. Mạc Phong vừa vặn tránh được, cái đuôi của nó sượt qua mặt anh.
Nếu ban nãy anh vội vã tấn công thì kết cục sẽ bị đuôi của Hắc Long quất trúng. Ban nãy trưởng lão Phong chỉ bị quất nhẹ một cái đã bay ra xa. Cho nên tốt nhất là tránh được mấy đòn chí mạng của nó, nếu không thì không thể nào bò dậy nổi.
Và kết cục nếu bị nó đánh trúng chỉ có thể như U Mộng mà thôi!
Trưởng lão Phong đứng cách đó không xa, thấy màn ứng biến linh hoạt của Mạc Phong thì không khỏi gật gù tán thưởng: “Đúng là tài không đợi tuổi, khả năng phán đoán của tên nhóc này không phải dạng vừa! Đúng là một kiếm khách trời sinh!”
Kiếm thuật của trưởng lão Phong ở Nam Khương này cũng thuộc hàng top một top hai. Khả năng phán đoán chính là khả năng trong thời gian ngắn dự đoán được đối phương sắp ra chiêu gì. Khả năng này chỉ có những kiếm khách thượng thừa mới có được.
Mặc dù trưởng lão Phong cũng có thể liệt vào hàng cao thủ, cũng có khả năng phán đoán nhưng không thể vận dụng nó linh hoạt như Mạc Phong.
Nếu không thì trước đó đã không bị Hắc Long quất trúng.
Mạc Phong sau khi tránh được một chiêu của Hắc Long liền lộn nhào trên không mấy vòng rồi lao xuống mặt nước.
Nếu muốn nhảy lên lần nữa thì cần có một điểm tựa. Nếu như là Vưu Giai Hàng thì có lẽ đã có thể mượn lực trên mặt nước để bật lên một lần nữa.
Nhưng khinh công là điểm yếu của Mạc Phong, nếu bắt chước Vưu Giai Hàng mà không thành công thì Hắc Long sẽ có đủ thời gian để lôi anh xuống nước sâu.
Một khi bị kéo xuống nước thì dù có mười Mạc Phong cũng không đỡ nổi. Giống như con người có thể đánh nhau với cá sấu trên cạn, nhưng một khi bị nó kéo xuống nước thì tuyệt đối không còn cơ hội trở tay.
Đơn giản là con người không thể thở dưới nước, dù là cao thủ thì bị nhấn chìm dưới nước vài phút cũng chỉ có nước chết.
Mạc Phong đang định đạp một chân xuống nước thì Bạch Doanh lập tức dùng cây quyền trượng trong tay đóng băng mặt nước dưới chân Mạc Phong.
Mạc Phong đạp ngay lên lớp băng đó rồi nhảy lên, nhưng thật không ngờ con Hắc Long kia lại cuộn mình bay lên cao.
Nhưng hình như không giống những gì trên TV hay chiếu. Trên TV những con rồng có thể hô mưa gọi gió, bay rất cao. Thế nhưng con Hắc Long kia chỉ có thể bay lên cách mặt nước khoảng mười mét.
Lúc trước có Hỏa Linh Châu nên nó có thể bay cao hơn một chút, giờ không còn Hỏa Linh Châu nên chỉ có thể bay lên cao mấy mét. Chẳng trách con yêu quái này chỉ có thể ra biển bằng cách bơi thuận theo dòng nước lũ.
Xem ra con yêu quái này so với những con “rồng xịn” khác đúng là có sự khác biệt!