Lúc này, vài người đàn ông to xác xông lên chen lấn lên chiếc trực thăng. Nó vốn là một chiếc trực thăng nhỏ, tối đa chỉ có thể ngồi được bốn năm người.
Nhưng mấy tên đàn ông này vội vã lao vào chiếc trực thăng đã suýt khiến nó bị rơi xuống.
“Quá tải rồi! Mau xuống bớt một người đi!”, Giang Tiểu Hải quay đầu nhìn về phía sau lưng hô lên.
Tuy nhiên, một tên đàn ông to xác đã lấy ra một con dao găm từ phía sau và kề thẳng vào cổ Giang Tiểu Hải: “Mày! Đi xuống!”
“Cái gì?! Tôi đi xuống?! Các người làm gì…”
Giang Tiểu Hải còn kịp chưa nói xong, đã bị đẩy thẳng xuống.
“A–!”
Giang Tiểu Hải bay lộn nhào ra ngoài, Mạc Phong nhất thời cau mày: “Chết tiệt! Trương Phong! Bắt lấy cậu ta!”
Trương Phong hai tay kết một ấn thủ: “Lên!”
Lúc này trong nước hình thành một bàn tay to, bắt lấy Giang Tiểu Hải.
Trong máy bay trực thăng, người đàn ông trung niên kề dao găm vào cổ Thương Hồng, trầm giọng nói: “Đi! Nếu không, ông đây sẽ giết mày, cũng xinh đấy, hehe, nếu cứ thế mà chết đi thì cũng phí đấy, hay là để các anh đây yêu em nhé!”
“Haha, được! Nhưng các người phải còn sống mới được!”, khóe miệng Thương Hồng hiện lên một nụ cười quyến rũ.
Một tên đàn ông với vết sẹo trên đầu quay đầu lại cười toe toét: “Sống á, không phải chúng tao vẫn sống sờ sờ đây sao?!”
Thương Hồng lập tức quay đầu máy bay.
Mạc Phong đang đứng trong tháp, nhìn thấy Thương Hồng đổi hướng bay về phía đầm Bích Thu, vội la lên: “Thương Hồng! Trở lại đi! Em đi đâu thế!”
Thương Hồng bay thẳng đến chỗ con Giao Long vẫn đang lao vun vút dưới nước, mấy người ngồi trong trực thăng cũng sợ hãi.
“Dừng lại! Dừng lại!”
“Chết tiệt, con nhỏ này muốn chết chùm với chúng ta hay sao!”
“Dừng lại, con quái vật đang ngoi lên khỏi mặt nước rồi kìa!”
“…”
Thương Hồng hất nhẹ đuôi trực thăng, ấn một cái vào bàn điều khiển, cửa hai bên lập tức mở ra.
Những người này liền bị ném rơi xuống, con Giao Long dưới nước như biết được cho đồ ăn, thấy có người rơi xuống liền nhảy lên đớp lấy nhưng cũng không làm khó Thương Hồng.
Đám người Mạc Phong đứng ở ba ngọn tháp phía xa khóe miệng cũng khẽ co giật, quả nhiên không nên chọc giận phụ nữ mà.
Đám người Diệm Phi cũng không nói gì khi thấy Thương Hồng làm thế, đám người đó chết cũng chưa hết tội. Khi tuyết lở, mỗi bông tuyết đều có tội!
Trương Phong thậm chí còn vỗ tay tán thưởng: “Chị dâu ngầu quá đi! Đừng tưởng rằng phụ nữ dễ bắt nạt. Đây là người phụ nữ mà ngay cả anh Mạc của chúng tao cũng phải sợ đấy!”
“Nói linh tinh gì đấy!”, Mạc Phong đá hắn một cái, nói với giọng hằn học.
Nước chảy ra không ngừng, mực nước cũng không ngừng dâng cao.
“Mọi người mau nhìn xem kia là cái gì?!”
Sau khi nghe thấy thế, Mạc Phong nhanh chóng chạy tới, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy một người được bao quanh bởi ánh sáng đang lao thẳng về hướng đầm Bích Thu với tốc đồ rất nhanh.
“Bạch Doanh?!”, mọi người kêu lên.
Bạch Doanh lúc này đang đeo một chiếc băng đô màu trắng, trên tay cầm một cây quyền trượng, toàn thân phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Diệm Phi nheo mắt kêu lên: “Thánh nữ!”
Bây giờ mới hiểu rằng Thánh nữ không chỉ là một danh hiệu mà còn là một loại trách nhiệm, loại trách nhiệm mà phải xông lên đầu tiên khi gặp khó khăn hay rắc rối.