Cô ấy quay đầu lại cười nhẹ: “Mau sơ tán dân chúng xuống hạ lưu đi, tôi không trụ được lâu đâu!”
“Cô…! Cố một lúc nhé, tôi sẽ lập tức kêu người sơ tán dân xuống hạ lưu để giảm thiểu thương vong, nhưng nếu không chịu được nữa thì không được cố. Tính mạng của họ là tính mạng, mạng của cô cũng là mạng đấy!”, Diệm Phi cuống đến mức không biết nói gì cho phải.
Nếu có sức mạnh này, cô ấy cũng làm như vậy. Không phải để chứng tỏ nhân cách của cô ấy vĩ đại như thế nào, chỉ là dùng tính mạng của mình mà cứu được hàng vạn người thì thực sự là quá hời rồi.
Đốt cháy tuổi thọ cứu người cũng được coi là làm việc thiện, Diệm Phi lập tức xoay người chạy đi.
Bạch Doanh mở cửa một ngôi nhà gỗ ở hướng chính Đông của mười tám trại Nam Khương rồi bước vào. Cảm giác buồn bã và chua xót dấy lên trong lòng cô.
Đây là ngôi nhà gỗ nhỏ nơi bà và ông của cô ấy thường ở, nằm trong một khe núi, bình thường ít có người qua lại, nhưng đầm Bích Thu xả lũ đã khiến nước tràn cả vào đây.
Mở cửa bước nhanh vào, vội đẩy chiếc tủ kia sang một bên, bên trong xuất hiện một cánh cửa đá, Bạch Doanh đưa tay vào khoảng trống cạnh cánh cửa đá, cánh cửa như cảm ứng, từ từ xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Bên trong là một chiếc băng đô và một cây quyền trượng, đây là thứ mà Thánh nữ đời trước của Nam Khương giao cho bà cô, nói là nếu sau này Bạch Doanh muốn sử dụng chúng thì hãy đến lấy.
Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ thực sự phải dùng đến nó!
Phía nam đầm Bích Thu.
Đám người Mạc Phong đều leo vào trong ba ngọn tháp. Trước đó, tháp Pháp, tháp Võ và tháp Trí đều chật cứng người đứng. Khương Na đã hôn mê. Có vẻ như ít nhất đã tiêu hao 50 năm tuổi thọ, nhưng vẫn không thể ngăn chặn tất cả, một cánh én nhỏ sao có thể làm nên mùa xuân chứ!
Cho dù Khương Na có hi sinh cả tính mạng cũng không thể thay đổi được cục diện này!
Nhưng có một điều kỳ lạ là tuy tóc Khương Na đã bạc trắng nhưng khuôn mặt vẫn như một cô bé mười mấy tuổi, ai không biết còn nghĩ cô ấy nhuộm tóc trắng.
“Nước dữ quá! Làm sao bây giờ!”, Mạc Phong cũng bối rối, thật sự không biết phải làm sao.
Mặc dù Trương Phong có thể thao túng nước trong đầm Bích Thu như Khương Na, nhưng con Giao Long kia là vua của con đầm, tấn công nó bằng nước chắc chắn chỉ như gãi ngứa cho nó thôi!
Diệm Phi đứng trên ngọn tháp, nhìn về phía xa, cơn lũ ập đến như một con thú dữ.
“Nếu dựa vào tốc độ nước dâng hiện tại, chỉ cần một giờ, mười tám trại Nam Khương sẽ biến mất”.
Mạc Phong nhíu mày, mười tám trại Nam Khương biến mất không phải là điều anh lo lắng nhất, nếu mực nước không ngừng dâng cao, chẳng phải sẽ cản trở anh tìm kiếm linh chi Lửa sao? !
Rầm–!
Bên ngoài ba tòa tháp có một chiếc trực thang đang bay lơ lửng. Thương Hồng lái chiếc trực thăng này bay vòng quanh mãi, bởi vì bên dưới toàn là nước, không hề có chỗ hạ cánh.
“Đội trưởng! Chúng ta phải làm gì bây giờ?!”, Giang Tiểu Hải từ ghế lái phụ hét về phía tháp Võ.
Mạc Phong vội la lên: “Tiểu Hải, đưa trực thăng tới gần tí nữa, mau chóng đưa dân làng đến nơi an toàn!”
“Không được, nhiên liệu trên trực thăng sắp cạn, nhiều nhất chỉ có thể bay được hai vòng, nếu không nửa chừng máy bay sẽ rơi mất!”
Anh quay đầu nhìn những người bên trong: “Phụ nữ đi trước! Đàn ông ở lại!”
“Tại sao? Những người phụ nữ này trước đây đã được đãi ngộ cao rồi, tại sao lúc này lại được chạy trước chứ? Công bằng ở đâu?!”, một tên đàn ông trung niên to con gào lên.
Nghe được những lời này, lửa giận trong lòng Mạc Phong lập tức bùng lên. Anh tức túm lấy cổ áo ông ta nhấc lên: “Nếu không phải Khương Na hy sinh tuổi thọ, các người đã chết lâu rồi đấy!”
Diệm Phi lúc này mới vỗ vỗ vai anh: “Không sao, để bọn họ rời đi trước đi!”
Thương Hồng ra hiệu: “Mau lên đi, nếu không nhiên liệu sẽ không đủ đâu!”