“Hứ! Bố phải đi nhắc nhở hai lão già đó, ngày mai không được để xảy ra sơ suất gì! Chỉ cần tên nhãi ranh đó chết thì mấy tên còn lại xử lý dễ ẹc, vứt thẳng xuống sông làm mồi cho cá là được!”, Xích Ly khoanh tay hừ lạnh.
… …
Trong điện Mê Hồn của Nam Khương.
Đây là nơi ở của thiếu tư mệnh Khương Na. Mặc dù đã bị bãi chức nhưng những tài sản trước đây vẫn chưa bị tịch thu. Điện Mê Hồn này không được lộng lẫy giống cung điện được như chỗ của Diệm Phi.
Điện Mê Hồn này có hai tầng, mặc dù mười tám trại Nam Khương cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng kiến trúc của điện Mê Hồn lại khá giống kiến trúc Hy Lạp cổ!
“Đây là nơi cô ở à?”, Mạc Phong nhìn xung quanh hỏi với vẻ kinh ngạc.
Không biết tại sao mà anh có cảm giác như đây là thần điện Hi Lạp, trông thật giống với kiến trúc điện Athena trước kia.
Khương Na gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích thông thoáng!”
“Có khi nào thông thoáng quá không, đến cả cửa sổ cũng không có, tất cả đều mở toang hoác, mùa đông không lạnh sao?”, Trương Phong lắc đầu cảm thấy khó hiểu.
Đây chẳng khác gì việc các cô gái mùa hè đi tất rõ dày, đến mùa đông lại để hở cổ và chân.
Nhưng Khương Na cũng không giải thích nhiều. Cô về phòng kêu người chuẩn bị đồ ăn, sau đó đưa bọn họ vào trong phòng đá.
Họ vốn tưởng bên trong cũng trống không, nhưng không ngờ khi bước vào thì thấy không gian càng lúc càng trở nên chật hẹp. Họ thấy cô gõ lên nền đất, lầm bầm một câu thần chú bí hiểm nào đó. Đúng lúc này, nền nhà thụt xuống, để lộ ra một đường hầm.
“Chúng ta đi đâu vậy?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Khương Na không quay đầu lại, chỉ thản nhiên lên tiếng: “Cứ đi theo tôi là được. Yên tâm đi, sẽ không bán đứng anh đâu! Hơn nữa, anh cũng chẳng đáng giá”.
“Cô…!”
Anh cũng không nói thêm gì, chỉ đi theo Khương Na vào sâu bên trong.
Càng tiến vào thì không gian càng trở nên ẩm ướt, hơn nữa nhiệt độ phải thấp hơn bên ngoài tới mười độ.
Mạc Phong nhóm chân khí vùng đan điền, cả cơ thể phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, xung quanh cũng sáng lên.
Anh nhìn xung quanh, toàn là những nhũ đá to đồ sộ, hơn nữa trên những nhũ đá này vây kính những con dơi treo ngược.
Chúng đang há mồm, nhe nanh, nhìn bọn anh với đôi mắt sáng rực.
Càng đi vào trong thì càng có nhiều bậc thang đá lơ lửng trong không trung.
Thật không hiểu họ đã xây dựng kiến trúc không có giá đỡ này kiểu gì.
Trương Phong bước trên bậc thang đá mà hai châm mềm nhũn: “Mẹ ơi, các cô có vẻ thích những bậc thang cổ quái nhỉ, không sợ trượt chân rơi xuống sao?”
“Anh nói nhiều thế, có tin là tôi ném anh xuống không?”, Khương Na dẫn đầu liếc nhìn hắn với vẻ lạnh như băng.
Mạc Phong cũng trừng mắt với hắn và khẽ lắc đầu ra hiệu hắn đừng nhiều lời.
Đi được tầm hai trăm bậc thang thì họ đã tới nơi.
“Thiếu chủ, cậu nhìn bên đó!”, lúc này Triệu Vô Cực chỉ vào một góc âm u và kêu lên.
Mạc Phong quay qua nhìn, hóa ra là hai cây linh chi Lửa.
Anh vội vàng nhảy xuống, bẻ lấy hai cây cho vào trong túi. Màu sắc của loại này còn đẹp hơn loại bọn họ mua được ở Yến Kinh, hơn nữa còn rất dày thịt.
“Đây coi như là chút hiện vật dành cho anh vì đã giúp tôi, anh hài lòng chứ?”, Khương Na khoanh tay cười thản nhiên.
Cô cũng biết, để Mạc Phong có thể toàn tâm toàn ý giúp mình làm việc thì phải cho anh thứ mà anh muốn.
Tháp Võ nguy hiểm vạn phần. Nếu không liều mạng thì sẽ không vượt qua được.
Tới thời điểm này cô cũng chỉ có thể nhờ cậy cả vào mấy người Mạc Phong. Dù sao thì Khương Na vẫn tin vào lời tiên tri đã được ghi chép, rằng bóng tối sẽ qua đi, ngày mai tươi sáng sẽ lại xuất hiện.