**********
“Cậu Mạc, vừa rồi chúng tôi chỉ làm càn thôi. Đang hợp tác yên lành sao nói cắt đứt là cắt đứt được chứ. Hay là thế này. Những chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở Xuyên Du sẽ do chúng tôi xử lý, còn việc hợp tác thì cậu xem…”, người đàn ông trung niên bụng bia cầu khẩn với thái độ vô cùng khiêm nhường.
Hai người còn lại cũng vội vàng gật đầu phụ họa theo.
Bọn họ vốn định làm loạn. Nếu mà cứng rắn với Thương Hồng thêm chút nữa thì có khi cô sẽ lấy tiền ra bồi thường thật.
Nhưng thật không ngờ giữa chừng lại bị Mạc Phong xen ngang. Anh ngay lập tức cắt đứt hợp đồng với họ không chút nể nang.
Bọn họ càng thỏa hiệp thì anh càng không thể nhượng bộ. Kẻ địch lùi thì đương nhiên mình phải tiến.
“Ha ha, muốn hợp tác cũng không thành vấn đề. Nhưng cần phải điều chỉnh. Toàn bộ dược liệu tăng giá 30%!”
Ba người kia lập tức ngớ người.
Nhiều hơn ba mươi phần trăm, điều đó đồng nghĩa với việc lợi nhận của bọn họ sẽ ít đi hằng trăm thậm chí hàng triệu tệ.
Một lô dược liệu vốn kiếm được hơn một triệu tệ, giờ kiếm ít đi như vậy, cộng thêm tiền phí nhân công, chi phí phát sinh thì cũng chẳng lời được bao nhiêu.
“Cậu…được lắm, tôi muốn xem xem, ai ở Xuyên Du dám mua dược liệu của cậu. Chúng ta cùng chờ xem!”, người đàn ông trung niên đeo kính chỉ vào mặt Mạc Phong và trầm giọng.
Rắc!
Một giây sau tiếng xương gãy vang lên. Thương Hồng đã sớm đoán ra. Vì ngay cả khi ở châu Âu, người khác nói chuyện với anh đều phải cúi đầu chứ đừng nói tới việc chỉ tay.
Anh về nước là đã cố gắng khiêm nhường đi nhiều. Châu Âu là vùng đất loạn lạc, không có quy tắc, không có pháp luật, chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết. Vì vậy Mạc Phong luôn có được vị trí hàng đầu ở nơi đó. Chính vì thế không phải ai cũng có thể tùy tiện chỉ vào mặt anh khi nói chuyện.
Ngón tay của người đàn ông trung niên lập tức bị bẻ gãy.
Mạc Phong quay ra cửa kêu lên: “Người đâu!”
Có tiếng chạy rầm rầm từ ngoài vọng vào.
Một lúc sau Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Thiếu chủ có gì dặn dò?”
Mạc Phong xua tay nói: “Mời ba người này ra!”
Sở Nam Thiên đứng thẳng người, đanh mặt: “Xin mời!”
Ba người nhìn Mạc Phong với vẻ sợ hãi. Họ không dám nói gì. Đành lẳng lặng rời đi.
Sau khi xử lý xong, Mạc Phong bèn cầm tách café nhấp môi.
“Đó là của em”, Thương Hồng cong eo mỉm cười.
Nhưng anh chỉ xua tay: “Em là của anh thì café anh còn khách sáo sao?”
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên cũng rất hiểu chuyện. Họ lui ra ngoài và đóng cửa lại.
“Với IQ của em chắc không phải không nhìn ra mưu đồ trong chuyện này đâu nhỉ?”, Mạc Phong nhìn cô với vẻ nghiêm túc.