**********
Nhưng Mạc Phong cũng không quan tâm đến những thứ này, nhà hàng này có thể kinh doanh như bây giờ đều nhờ công lao của Triệu Khải, nên dù cậu ấy có chơi thế nào, miễn là không lỗ vốn thì cứ để họ làm.
Chẳng mấy chốc đã có một bàn đầy thức ăn, Trương Hiểu Thiên còn tìm một cô gái làm việc ở quầy lễ tân giúp mình trông coi, còn mình thì lên lầu cùng bọn họ ăn uống.
“Hôm nay hiếm có dịp tề tựu đông đủ như này, nâng ly nào!”, Trương Hiểu Thiên cười nâng ly rượu.
Mạc Phong gãi đầu, cúi đầu trầm tư: "Có phải thiếu một người nữa không nhỉ?"
"Ai cơ?"
Sau đó Mạc Phong, Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên nhìn nhau và kêu lên: "Tiểu Hải!"
Nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Hải kêu cậu ấy từ công ty tới, cũng may giờ là giờ nghỉ trưa, đoán chừng cậu ấy cũng muốn đi ăn cơm, nhưng lúc này vừa vặn cậu ấy còn chưa đến tiệm cơm.
Gọi điện thì được biết cậu ấy vẫn ở trong phòng bảo vệ nên nhanh chóng rủ cậu ấy đến nhà hàng dùng bữa.
Dù sao thì cũng phải đợi! Phải đợi mọi người đông đủ thì mới bắt đầu dùng bữa, đây là luật, giống như không thể bỏ mặc đồng đội của mình trên chiến trường!
Một lát sau, Tiểu Hải từ ngoài cửa vội vàng chạy vào: "Tôi xin lỗi, tôi đến muộn!"
“Không muộn, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi!”, Triệu Khải vẫy tay nhanh chóng nói.
Thật sự không dễ dàng để mọi người có thể ngồi xuống và ăn một cách yên tĩnh vào thời điểm này.
Lúc này Hồng Yên nâng ly bia đứng lên kính cẩn nói với mọi người: "Lần đầu tiên gặp mặt, ly rượu này tôi cạn trước!"
"Ha ha ha ha, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ngày nào cô cũng đứng bên ngoài cửa nhà hàng của tôi. Công việc kinh doanh của tôi ngày càng tốt hơn. Có một cô gái xinh đẹp như này đón khách, cô dần dần đã chiếm một vị trí trong nhà hàng của tôi rồi, cạn nào", Triệu Khải rót một cốc bia, cụng ly, cả hai làm một hơi cạn sạch.
Trương Hiểu Thiên nhìn hắn trêu chọc nói: "Trương Phong, cái thằng này, con gái người ta đã chủ động thế rồi, anh chủ động một tí thì chết à, đúng là đầu gỗ!"
Mạc Phong cũng lén lút nháy mắt với hắn, Trương Phong mới bưng rượu đứng lên, nhìn đám người nói: "Thời gian tôi đến cũng không ngắn, nhưng có thể tề tựu thế này tôi rất vui, ly rượu này, cạn!"
"Cạn!"
Lúc này Hồng Yên cũng nâng một ly rượu, mời từng người.
“Tôi mời mọi người một ly. Hôm nay không say không về nhé!”, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ. Rõ ràng là cô đã uống hơi nhiều. Cô nâng ly nhìn Mạc Phong khẽ cười.
Nếu đã say thì không thể nào thể hiện được vẻ đoan trang như vậy. Nên có thể thấy bình thường cô nhận được sự giáo dục rất tốt.
Trương Phong giành lấy ly rượu trong tay cô ấy: “Được rồi, con gái đừng uống nhiều như vậy!”
“Hôm nay vui mà…”, Hồng Yên cúi đầu nói với vẻ ấm ức.
Những người khác định khuyên thêm vài câu nhưng Trương Phong trừng mắt: “Tôi nói không được là không được. Con gái không được uống nhiều. Đám đàn ông này uống không lại cô rồi đấy. Ăn đi!”
“Ờ!”
Hồng Yên gật đầu ngồi xuống.
Mạc Phong vội vàng hòa hoãn: “Tôi nói này, cậu không cho cô ấy uống, vậy thì có phải cậu nên thay cô ấy xử lý hết chỗ rượu này không?”