Đến ngay cả đám giặc cỏ cũng biết Mạc Yến Chi thì chứng tỏ thông tin ông xuất hiện đã được truyền khắp giang hồ. Dù sao ông cũng là người hai mươi năm trước khiến cả xã hội này rúng động nên giờ xuất hiện sẽ lại là một tin tức cực sốt dẻo.
Người mặc áo đen khẽ hừ giọng: “Hứa Du!”
“Hứa Du sao? Là thuộc hạ của Tào Phong năm xưa?”
“Đúng vậy!”
Mạc Yến Chi nhìn xung quanh khẽ mỉm cười: “Vậy lẽ nào đây là đội quân Tây Lương của nhà họ Tào?”
“Đúng vậy! Biết là được rồi, còn không mau giao đồ ra!”, người mặc đồ đen khẽ quát.
Hầu như mọi người nghe tới đội quân Tây Lương nhiều hơn cả là trong tivi. Đây là một đội quân đánh du kích đóng chốt ở khu vực Quang Trung bên ngoài Trung Nguyên. Họ thiện chiến và vô cùng dũng cảm.
“Đội quân Tây Lương đã ở đây thì có phải là Tào Phong cũng có mặt không?”, Mạc Yến Chi chắp tay cười lạnh lùng.
Đúng lúc này một bóng đen lao ra như điện xẹt.
“Đừng hòng động vào chủ của tao”, Sa Ngôn gầm lên, định ra tay nhưng bị Mạc Yến Chi giữ lại: “Để tôi!”
Nói xong, Mạc Yến Chi lao ra, va chạm mãnh liệt với kẻ mặc đồ đen kia.
Không gian phát ra tiếng nổ ầm ầm như sấm sét.
Một luồng khí nóng ập tới, thổi bay mọi người ra sau mấy mét.
Lúc này Mạc Yến Chi mới đáp xuống đất, kẻ mặc đồ đen cũng bay bật ra phía sau, đáp xuống cành cây và nhìn xuống dưới.
“Ha ha, không hổ danh là ông vua của Yến Kinh, bao năm không gặp mà uy phong vẫn vậy!”
Người vừa lên tiếng mang theo vẻ ngạo nghễ giống như rồng gầm. Dù thế lực có vẻ sa sút nhưng vẫn không giấu nổi sự cuồng ngạo trong thái độ.
Xem ra người này trước kia cũng là một kẻ tầm cỡ. Hơn nữa ông ta sống cùng thời với Mạc Yến Chi, nói tên là ai cũng biết thì chứng tỏ kungfu không hề tầm thường.
“Tào Phong, bao năm không gặp sao lại thành ra thế này. Chẳng lẽ đội quân Tây Lương hàng triệu người của ông chỉ còn từng này thôi sao?”, Mạc Yến Chi cười xùy lắc đầu.
Kẻ mặc đồ đen chắp tay hừ giọng: “Ông tưởng ai cũng may mắn như ông có được những người tham mưu và thuộc hạ trung thành sao? Giờ ông không thể mang lại lợi ích, tiền tài cho họ thì họ đương nhiên quay lưng với ông rồi. Đội quân Tây Lương triệu người à? Ha ha, đó chỉ là lời thêu dệt thôi, thời kỳ đỉnh cao của tôi cũng mới chỉ có năm trăm nghìn quân".
“…”
Quả nhiên con người là như vậy. Lúc nào cũng cần thể diện. Năm xưa Tào Phong nói rằng mình sở hữu đội quân cả triệu người, hóa ra là chỉ có năm trăm nghìn.
Mạc Phong cũng cảm thấy nghi ngờ với con số ba trăm nghìn quân mà bố mình nói là nhà họ Mạc có. Không chừng chỉ có tầm một trăm nghìn quân là hết, hơn nữa đó là vào thời kỳ đỉnh cao, còn giờ tập hợp được một đội đã là khá lắm rồi.
Mặc dù trước kia có một số bộ phận tàn dư đã quay về Yến Kinh nhưng ông cũng không dẫn họ theo mà để họ tiếp tục sinh sống ở đó, vì sau này nếu ông có quay về thì có thể tập hợp và sử dụng họ ngay được.
Hơn nữa giữ người lại Yến Kinh cũng không khác gì gài b vào các gia tộc khác, để các gia tộc này không dám khinh suất khi hành động.
Vì vậy khi Mạc Yến Chi rời khỏi Yến Kinh đã bảo họ tiếp tục mai phục trong thành phố này. “Ông sai rồi, những người tự nguyện đi theo ông sẽ không quan tâm tới việc ông cho họ bao nhiêu tiền hay bao nhiêu lợi ích mà là họ tin tưởng ông, tín nhiệm ông, cảm thấy đi cùng ông vẫn còn hi vọng. Nếu ai cũng vì tiền thì những người còn lại ở đây cũng đã bỏ ông mà đi từ lâu rồi!”
Tào Phong bỏ tấm mạng che mặt xuống, để lộ một vết sẹo dài và sâu. Nhưng vết sẹo đã nhuốm màu thời gian, ít nhất cũng đã mấy chục năm. Dù vậy thì trông ông ta vẫn vô cùng dữ tợn.
“Ha ha, bớt nói những lời đó lại, ông tưởng tôi may mắn như ông sao? Tôi chỉ muốn quay về Quan Trung thôi!”