Lúc này, một bóng người từ trong bóng tối đi ra với giọng nói khàn khàn, rõ ràng là chiêu thức vừa rồi đã phá vỡ Mê Hồn trận.
Một ông già với cơ thể gầy gò xuất hiện. Lúc nhìn thấy Trương Phong người này bèn lắc đầu: “Không phải, mặc dù tôi chưa từng gặp Thanh U của tông Long Hổ nhưng chắc chắn không thể nào trẻ như vậy được, cậu là đệ tử của Thanh U à?"
“Đối phó với loại người như ông mà cần sư phụ tôi ra tay sao!”
“Ha ha ha, nhóc con ngông cuồng quá!”
“…”
Trương Phong lập tức lao về phía người kia: “Tôi giữ chân ông ta, mọi người mau đi đi!”
“Đâu dễ vậy, tưởng ở đây hết người rồi à!”
Lúc này, có thêm vài kẻ áo đen xuất hiện trên cây. Mạc Phong nhìn xung quanh, không phải chỉ có vài người mà là mấy mười mấy người!
Hơn nữa chúng còn mang theo khí thế hừng hừng, khiến người khác có cảm giác những kẻ này từng trải qua các cuộc chiến sinh tử vô cùng tàn khốc.
Trông chúng còn lợi hại hơn cả đám Thiên Lý Phiệu Kỵ và lính Ngự Linh. Mặc dù đám binh sĩ đó lợi hại nhưng chúng chưa hề trải qua thực chiến bao giờ.
Cái đám giặc cỏ này ít nhiều cũng có cơ hội thực chiến, hơn nữa chúng còn đi khắp nơi chiếm cứ nên thực lực chiến đấu còn mạnh hơn cả những kẻ được đào tạo bài bản chuyên nghiệp.
Thiên Lý Phiêu Kỵ và lính Ngự Linh dù lợi hại nhưng đó cũng là chuyện của hai mươi năm trước khi chúng ra tay với nhà họ Mạc. Mà quan trọng là năm đó Mạc Yến Chi không hề đánh trả nên bọn chúng mới giành được phần thắng.
Sau cuộc chiến đó, bọn chúng cảm thấy việc đánh bại nhà họ Mạc quá dễ dàng nên đâm ra tự kiêu, tự đại.
Chứ thực ra năng lực chiến đấu của chúng cũng chẳng ra làm sao. Nếu không thì chúng đã không bị những thế lực tàn dư của nhà họ Mạc ở Yến Kinh đánh cho tan tác chim muông như thế.
Đến tàn dư của Mạc Yến Chi còn có thể đánh cho các gia tộc thê thảm như vậy thì chứng tỏ sức chiến đấu của họ mạnh tới mức nào.
Lính không cần đông nhưng cần chất lượng. Người nhiều không bằng ít mà mạnh.
Mặc dù ở đây chỉ có mười mấy người nhưng sát khí mà chúng phát ra đến ngay cả Mạc Phong cũng cảm thấy căng thẳng.
Hóa ra trong Hoa Hạ vẫn còn những thế lực mạnh như vậy. Lúc trước do quen với châu Âu nên khi quay về anh có hơi tỏ ra xem thường Hoa Hạ. Thật không ngờ thế lực giang hồ cũng đủ loại thành phần, và ai ai cũng lợi hại.
Nếu có thể tập hợp họ lại thì lật tung cả châu Âu có khi cũng không thành vấn đề, và cũng không khiến đội quân biên phòng phải khó xử như vậy. Mặc dù đội quân này có thực lực chiến đấu mạnh nhưng tính kỷ luật khá yếu kém, dễ hành động một mình, mà đây là điều tối kỵ trong quân đội.
Kẻ bất tuân mệnh lệnh dù có lợi hại thì cũng không được trọng dụng.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ lúc này của Mạc Phong.
“Người tới có phải là Mạc Yến Chi?”, một người che mạng đứng trên cây khẽ hỏi.
Đến giọng điệu của kẻ này cũng chứa đựng sát khí. Chắc chắn hắn là kẻ từng giết rất nhiều người. Giết người như giết kiến thì mới có thể có giọng điệu như vậy. Sát khi trên người kẻ này không hề yếu hơn Mạc Phong.
Lúc này Mạc Phong không muốn bộc lộ sát khí của mình ra ngoài. Mặc dù nếu làm vậy thì có khi khí thế của anh sẽ tăng lên và sẽ có lợi cho việc hành động, nhưng một khi bạo phát sát khí thì anh có cảm giác chính mình cũng không thể thu hồi lại được.
Thậm chí anh còn cảm thấy luồng sát khí đó dần dần nuốt trọn con người anh, dù anh có cố gắng kiểm soát như thế nào thì luồng sát khí đó vẫn chực chờ bùng nổ ra bên ngoài.
“Tôi chính là Mạc Yến Chi của Yến Kinh! Các người là ai? Tại sao lại chặn chúng tôi?”, Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng cười thản nhiên.