Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 838




Trước thái độ cứng rắn của Hổ Si, Tưởng Minh Xuyên đương nhiên không có lựa chọn nào khác, đành phải thôi.

"Ha ha, không phải là tôi không giúp ông, ông cứ nhìn xem nhà họ Tưởng tôi ở đó có mấy người chứ?"

Phần lớn đám người đều đến từ nhà họ Tư Đồ và nhà họ Trầm, Tưởng Minh Xuyên cũng chỉ dẫn theo mỗi bốn cao thủ.

Dương Thái Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả đều mặc đồ đen, nhưng vũ khí trên người lại khác nhau, nhà họ Tư Đồ sử dụng dao găm ngắn, trong khi nhà họ Trầm lại thích sử dụng dao cong.

Nơi đây hầu như không có người của nhà họ Tưởng, Tưởng Minh Xuyên đến đây chỉ để xem trò hay mà thôi!

"Vậy thì anh nghĩ cách xem, chỉ cần anh có thể ngăn cản bọn họ, anh muốn thế nào tôi cũng đồng ý!"

"Cho dù có quỳ xuống xin tôi cũng vô dụng, tôi cũng lực bất tòng tâm mà. Hôm nay thằng nhãi này chỉ có một đường chết thôi. Trừ phi có kỳ tích, bằng không chả ai cứu nổi! Đây không phải Giang Hải, đây là Yến Kinh!"

"..."

Số lượng người có mặt rất đông, càng đánh càng hăng, phía trước và phía sau của con đường đều bị tắc nghẽn.

"Yến Chi! Không phải lúc trước ông nói rằng có quân tiếp viện sao? Đâu rồi?", Thường Vân Sam vừa phản đòn vừa quay đầu lại trầm giọng nói.

Vẫn còn đội quân ba trăm nghìn lính cơ mà, mẹ chứ bây giờ đến ba mươi quân tiếp viện còn chả thấy bóng dáng đâu.

Rầm!

"Dừng tay lại! Ai dám tiếp tục đánh, tôi liền giết kẻ đó!", lúc này giọng nói của Trầm Vạn Chung bỗng vang lên từ bên ngoài đám đông.

Chỉ thấy Sa Ngôn và Búa Sắt đã bị đánh bại, hơn nữa Mục Thu Nghi vẫn đang bị bọn họ kiểm soát, kề dao găm vào cổ.

Đáng ghét nhất là Trầm Vạn Chung còn cầm súng dí vào sau đầu cô ấy.

Mạc Phong vung tay dùng kiếm chĩa vào mũi hắn, hét lên: "Thả cô ấy ra cho tôi, bằng không hôm nay tôi sẽ khiến ông chết không chỗ dung thân!"

"Dám dùng thái độ này nói chuyện với cậu sao?"

"Tôi không có người cậu nào như ông! Loại người chỉ biết đến tiền bạc, ngay cả tình thân cũng không cần mà cũng đáng làm cậu của tôi sao? Đừng có mơ nữa!"

Trầm Vạn Chung cười lớn: "Tuy rằng cậu không nhận tôi, nhưng trong cơ thể cậu vẫn chảy dòng máu của nhà họ Trầm chúng ta! Không phải tôi độc ác, có trách thì trách cậu được sinh ra ở nhà họ Mạc ấy! Chỉ cần cậu và bố cậu giao đồ ra, tôi tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho hai người! "

Sự giễu cợt ẩn hiện dưới nụ cười lạnh lẽo của hắn đủ để chứng minh tính xác thực của câu nói này, cho dù hắn lấy được đồ đi chăng nữa, làm gì có chuyện sẽ buông tha cho bọn họ chứ.

Một kẻ đến cả chị gái mình cũng ra tay giết hại được sẽ nhân nhượng với người ngoài sao?

Sự tồn tại của nhà họ Mạc sẽ chỉ trở thành một hòn đá ngáng chân bọn họ phát triển mà thôi, muốn đứng đầu thiên hạ này không chỉ có mỗi nhà họ Tư Đồ!

Cùng lúc đó, bỗng một tiếng động lớn vang lên.

Rầm!

Một cú đấm đánh bay hai người, Si Mị Võng Lượng của nhà họ Tưởng bị thương mất hai người, Tứ Đại Diêm Vương của nhà họ Tư Đồ cũng bị nội thương, nhưng nhìn sang Mạc Yến Chi, ông ấy vẫn mặt không đỏ tim không đập, điềm nhiên như không.

Ông ấy chắp một tay sau lưng, lạnh nhạt cười: "Đây chính là cao thủ bảo vệ gia tộc sao? Một chiêu cũng không đỡ được!"

"Ông có lợi hại hơn nữa thì sao nào? Một mình nhà vua cũng đâu ôm hết được vàng bạc châu báu! Hoặc là ông chạy trốn bỏ lại bọn họ, hoặc là chết cùng bọn họ! Lại còn nói mình có đội quân ba trăm nghìn lính, doạ ai thế?", Tư Đồ Sư Cưu khoanh hai tay trước ngực, bật cười ha hả.

Mạc Yến Chi khẽ nhún vai cười khúc khích: "Nếu là thật thì sao?"