Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 837




Dương Thái Nhi thấy vậy đang muốn sải bước xông vào, nhưng phía sau lại có một người tóm lấy cổ tay cô: “Cô chủ, đừng đi! Mạt tướng chỉ có thế đưa cô đến đây, nếu như cô còn muốn tiến lên phía trước vậy thì tôi đành phải đắc tội rồi!”

Người đến chính là Hổ Si lúc trước xuống xe tranh cãi với người ta. Thực ra ông ta cố ý ta một trận hỗn loạn ở cổng để Dương Thái Nhi có thể lén lút trốn vào, nhưng không có nghĩa là muốn thấy cô ấy xông vào chỗ chết.

Hiện tại hai bên giao chiến ác liệt, đao kiếm không có mắt, thực sự đánh nhau rồi thì ai mà quan tâm bạn có phải là cô chủ nhà họ Dương không. Vả lại dưới họng súng tất có oan hồn, cho dù ông cụ Dương thế lực có lớn hơn cũng không thể cùng lúc gây rối với ba nhà!

Quan trọng nhất, vụ này là Dương Thái Nhi tự mình dấn thân vào, đến lúc đó cô ấy xảy ra chuyện gì thì bản thân Hổ Si cũng khó trốn được trách nhiệm.

“Chú Hổ, chú thả tôi ra!”, Dương Thái Nhi giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay đang tóm lấy mình của ông ta.

Nhưng dù có vùng vẫy ra sao thì tay Hổ Si vẫn siết chặt: “Cô chủ, nếu như cô còn kích động như vậy thì tôi phải đưa cô trở về! Nếu như bị ông cụ biết tôi để mặc cô làm càn thì chắc chắn sẽ trách phạt tôi mất!”

“Chú có biết thế gian này chuyện đau khổ nhất là gì không? Là phải đứng bất lực nhìn người mình yêu chết ngay trước mặt mình".

Nước mắt lăn dài xuống đôi gò má xinh đẹp của cô, nhỏ xuống cánh tay của Hổ Si. Nhưng cho dù như vậy thì ông ta cũng không dám buông tay.

Lúc này, Tưởng Minh Xuyên đứng trong nhóm người dường như nhận ra ai đó. Hắn chầm chậm quay đầu, bốn con mắt nhìn nhau. Hắn bỗng nhoẻn cười đầy xấu xa.

Hơn nữa hắn còn rảo bước đi về phía Dương Thái Nhi.

“Cậu Tưởng tới rồi!”, Hổ Si thấp giọng lẩm bẩm.

Dương Thái Nhi lập tức lau nước, btỏ ra như không có chuyện gì.

Tưởng Minh Xuyên bước đến khoác tay cô giống như một quý ông lịch lãm: “Vợ, sao em lại đến nơi này?”

“Không cần anh quản! Buông ra!”, cô ấy lập tức vung tay.

Nhưng Tưởng Minh Xuyên cũng chẳng hề tức giận, chỉ dửng dưng cười: “Buông ra? Ha ha, em đã đến thì cứ xem cho kỹ, hắn chết như thế nào trước mặt em! Sau này anh nghĩ em cũng sẽ phải từ bỏ thôi!”

“Đừng! Đừng…!”, Dương Thái Nhi tóm lấy tay anh ta vội vàng cầu xin.

Tưởng Minh Xuyên sao có thể không biết mục đích cô ấy đến đây là gì. Dù cô ấy là vợ mình nhưng lúc nào cũng nghĩ tới người đàn ông khác.

“Đừng? Vậy không được rồi, hôm nay tên nhóc đó phải chết!”

Trong ánh mắt của hắn lộ vẻ hung ác.

Dương Thái Nhi liền vội vạng tóm lấy cánh tay hắn cầu khẩn: “Chỉ cần anh thả anh ấy, muốn tôi làm gì cũng được. Tôi có thể trở về cầu xin ông nội tôi để người nhà họ Tưởng các người tham gia và giới quân đội!"

“Nhưng anh chỉ muốn em…!", Tưởng Minh Xuyên nghiêng người dán môi lên vành tai cô, cười xấu nói.

Cô ấy đương nhiên biết đây là ý gì, Dương Thái Nhi khẽ gật đầu: “Chỉ cần anh thả anh ấy, đợi tôi sinh con rồi sẽ nghe theo anh hết!”

“Ha ha ha ha!”

Tưởng Minh Xuyên lại ha ha cười lớn lên.

“Anh cười cái gì?”, sắc mặt Dương Thái Nhi đanh lại. Cô luôn cảm thấy hắn cười rất kỳ dị, rất không tự nhiên.

Lúc trước hắn luôn tìm cách để được cô chú ý, giờ cô đã thuận theo thì tại sao hắn lại cười như vậy chứ?

“Ha ha, đây có thể là nữ thần quốc dân mà không ai dám khinh thường sao? Vì một người đàn ông mà không tiếc dùng bản thân để đổi lấy an toàn cho hắn. Dương Thái Nhi! Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng hắn?"

Một tay Tưởng Minh Xuyên tóm lấy bả vai cô, thấp giọng nói.

Hổ Si vội đẩy Tưởng Minh Xuyên ra: “Cậu Tưởng xin tự trọng! Nếu như còn để cô Dương chịu một chút thương tổn nào, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Ông dám?”

“Cậu có thể thử!”

Người đàn ông trước mặt là một trong Ngũ Hổ Thượng Tướng của nhà họ Dương, nếu như thực sự phải ra tay thì ông có thể giết chết Tưởng Minh Xuyên hết sức đơn giản, không tốn công phí sức, chỉ giống như dẫm chết một con kiến vậy.