Cả hai luôn nghĩ như vậy nên chắc những người khác cũng thế.
Họ đi vào khu vực hào hoa nhất của Yến Kinh. Nói gì thì nói Yến Kinh cũng là một trong những thành phố phồn hoa nhất của Hoa Hạ.
Lượng người lưu thông mỗi ngày lên tới hàng chục triệu lượt.
Bọn họ đi trên đường không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng do Búa Sắt to con quá, gần 150kg nên cũng không ít người dòm hắn.
“Chúng ta cứ đi dạo trên đường như thế này à?”, Thường Vân Sam liếc nhìn xung quanh, không thấy ai để ý mình thì buột miệng.
Mạc Yến Chi cười điềm đạm: “Vội gì, cá bơi ra rồi! Hướng chín giờ, người đàn ông đứng dưới gốc cây hút thuốc đợi xe đó!”
Quả nhiên họ quay qua liếc nhìn thì thấy một người đàn ông hút thuốc đang đợi xe.
Mạc Phong chẳng thấy người này có gì bất thường. Trông hắn bình thường y hệt những người khác.
“Người đó làm sao vậy?”, Mục Thu Nghi khẽ quay qua hỏi.
Mạc Yến Chi tiếp tục bước về phía trước. Ông chỉ khẽ cười: “Nhẫn ở ngón tay hắn có một điểm màu đỏ, có lẽ là camera mini!”
Nghe vậy, Mạc Phong định quay lại nhìn nhưng bị bố ghì chặt.
“Đừng quay đầu lại, chúng ta bị lộ vị trí rồi!”
Lúc này Mạc Phong cũng cảm có gì đó không ổn. Những người xung quanh bắt đầu tản ra, cả khu vực nhộn nhịp bỗng chốc trở nên gấp gáp.
“Đi nhanh lên!”, Thường Vân Sam cũng phát hiện ra điều gì đó.
Hơn nữa những người khi nãy xuất hiện trên đường dường như được đổi bằng một tốp khác.
Mọi người đi lên cầu. Cầu đôi Yến Kinh là con đường kết nối đường vành đai ba với các khu vực trong thành phố.
Vậy mà lúc này không có bất kỳ một chiếc xe nào đi qua.
Mạc Yến Chi đứng đầu cầu, chậm rãi châm điếu thuốc nhìn một tốp người từ đầu bên kia đi tới.
“Tới rồi! Chúng ta muốn ra khỏi Yến Kinh thì phải đi qua được cây cầu này!”
Không chỉ phía trước mà phía sau cũng có thêm một nhóm nữa.
“Phía sau cũng tới rồi!”, Mạc Phong quay qua nhìn đằng sau.
Có lẽ trong phạm vị hai kilomet lấy cây cầu này làm trung tâm thì người bình thường không thể đi vào được.
Mọi người đi lùi lại.
Mạc Phong cũng châm một điếu thuốc.
Mục Thu Nghi nhìn hai người bèn phụt cười: “Đúng là hai bố con, đến cả tư thế hút thuốc trông cũng giống nhau!”
Người bình thường hút thuốc sẽ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, còn Mạc Phong và Mạc Yến Chi thì dùng ngón cái và ngón giữa cầm điếu.
Hai bố con nhìn nhau và bật cười.
Đoàn người từ hai đầu cầu áp sát.
Nếu lúc này họ mà nổ súng thì chỉ có nước chết.
Nhưng họ không hề làm vậy, chứng tỏ họ muốn bắt sống. Giết chết Mạc Phong hay Mạc Yến Chi không nằm trong dự tính của họ.
Tám gia tộc lớn muốn biết thứ mà nhà họ Mạc cất giấu. Nếu như cả hai người họ đều chết thì sẽ không ai biết được thứ kia là gì.
Chỉ cần bắt sống được một người thì người còn lại nhất định sẽ lấy chìa khóa cất giấu bảo bối ra để đổi người.
“Mạc Yến Chi, ông đừng hòng chạy thoát!”, Tư Đồ Sư Cưu đứng giữa đám thuộc hạ và gầm lên.
Mọi người quay đầu lại thì thấy Tư Đồ Sư Cưu đang dẫn theo một đám người lao tới.
Trong nháy mắt họ đã bao vây đám người Mạc Yến Chi, chặn cả đường lui và đường tiến của họ.
Mạc Yến Chi càng tỏ ra ngạo nghễ hơn. Ông vứt đầu lọc, lao về phía Tư Đồ Sư Cưu định lách qua, nhưng ông bị một người đàn ông trung niên bên cạnh giữ lại.
“Chạy! Ông tưởng tôi đang chạy sao?”