Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà họ đã bơi tới vị trí cách bờ hơn một trăm mét.
Phụt!.
Bọn họ ngoi lên khỏi mặt nước thở gấp gáp.
Yến Kinh đang nắng gắt. Cả đám nằm bò trên cát thở hổn hển.
“Chết tiệt, xem ra bọn chúng quyết tâm không cho chúng ta rời khỏi đây! Nếu tôi đoán không nhầm thì cả ba đường thủy, không, bộ đều bị chúng chặn cả rồi. Tất cả các con đường cao tốc có lẽ cũng vậy!”, Thường Vân Sam rũ quần áo khẽ kêu lên.
Mạc Phong thấy nước trên người Thường Vân Sam nhỏ xuống rất nhanh, một lúc sau quần áo đã khô lại như bình thường.
Ông ấy đã dùng nội lực để hong khô quần áo. Mạc Phong cũng nhanh chóng vận công và làm tương tự.
Mạc Yến Chi đứng dậy móc thuốc trong túi ra. Điều bất ngờ là điếu thuốc ướt nhẹp vẫn bén lửa và cháy được. Thậm chí điếu thuốc vừa cháy vừa nhỏ nước xuống đất.
“Bố, giờ chúng ta phải làm sao?”
Mạc Phong cũng giúp Mục Thu Nghi hong khô tóc sau đó ngẩng đầu hỏi ông.
Lúc này bố anh trông điềm đạm tới mức kỳ lạ, hơn nữa từ sau khi Mạc Yến Chi xuất hiện, Mạc Phong làm gì cũng hỏi ông.
Có lẽ cũng giống như phụ nữ, dù cô ấy có mạnh mẽ tới đâu thì chỉ cần người đàn ông xuất hiện, có chỗ dựa là sau đó chuyện gì cô ấy cũng sẽ hỏi ý kiến của bạn.
Mặc dù Mạc Phong là người rất độc lập nhưng tận sau trong lòng, anh cảm thấy bố mình còn tài giỏi hơn nên lúc này mới hỏi ý kiến của ông.
Mạc Yến Chi hít một hơi thuốc, khẽ nhếch miệng cười: “Không phải bọn chúng muốn bắt chúng ta sao, vậy thì chúng ta phản công, đi thẳng đường quốc lộ gây rối trong thành phố luôn!”
“Xuất hiện luôn trong thành phố sao? Điều này…”, Thường Vân Sam nhìn ông với vẻ nghi ngờ.
Sợ rằng lúc này tai mắt của các gia tộc ở khắp mọi nơi. Nếu xuất hiện trong tầm nhìn của họ thì khác gì để họ tóm cổ chứ.
“Bố, như vậy có rêu rao quá không? Vậy khác gì trở thành đối tượng cho họ tấn công chứ?”, Mạc Phong buột miệng.
Nhưng Mạc Yến Chi chỉ lắc đầu: “Không đâu! Nếu lao thẳng vào thành phố thì bọn họ sẽ phải cân nhắc nên không dám nổ súng bừa bãi. Như vậy không phải là chúng ta sẽ chiếm ưu thế sao? Bố vốn định rời khỏi Yến Kinh một cách khiêm tốn nhưng rõ ràng là họ đang khiêu khích vào giới hạn của cùng của bố!”
Thường Vân Sam cũng sà tới: “Yến Chi, ông làm màu trước mặt người khác thì cũng thôi, sao phải diễn trước mặt người nhà chứ!”
Lúc còn ở nhà Tư Đồ, ông ấy còn nói là nhà họ Mạc vẫn còn ba trăm nghìn quân lính, cao thủ đông như kiến, thực lực không hề giảm so với năm xưa.
Không biết người khác nghĩ thế nào chứ Thường Vân Sam cảm thấy cách hù dọa này khá có hiệu quả.
Ít nhất là cũng dọa được đám người Tư Đồ Sư Cưu, nhưng người ta cùng lắm cũng chỉ bị lừa một lần thôi. Làm gì có chuyện bị lừa tới lần thứ hai, thứ ba.
“Ông tưởng tôi nói đùa đấy à?”, Mạc Yến Chi quay đầu khẽ cười.
Thường Vân Sam sững sờ: “Lẽ nào là thật à? Ông tập hợp ở đâu ra ba trăm nghìn quân thế? Hơn nữa tôi tới tìm ông đột ngột, có thông báo trước cho ông đâu!”
“Không, ông sai rồi, thế lực của nhà họ Mạc trải khắp thiên hạ, cứ nơi nào có người thì nơi đó có thế lực của nhà họ Mạc!”
“Được! Hai bố con ông có một cái tật là càng lúc cấp bách thì càng thích làm màu!”
“…”
Mạc Phong cũng cảm thấy cạn lời. Sao hai người đang nói chuyện mà lại lôi con vào chứ?
Họ nghỉ ngơi một lúc rồi quyết định lao vào thành phố cùng Mạc Yến Chi.
Sa Ngôn và Búa Sắt là hai người phục tùng Mạc Yến Chi tuyệt đối. Đừng nói là lao vào thành phố, dù có bắt họ lao xuống biển thì họ cũng không do dự.
Bởi vì bọn họ tin rằng Mạc Yến Chi không bao giờ sai. Cho dù năm đó có bị đánh bại thì họ vẫn luôn kiên định với suy nghĩ của mình.