Rốt cuộc cậu thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể chỉ đạo cả trưởng trại như đàn em thế kia?
Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Đương nhiên là mọi người cùng ăn rồi. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau ăn đi. Tôi đói lắm rồi”.
Nhưng cả đám cứ nhìn chăm chăm vào bàn ăn mà không dám động đũa.
“Sao thế! Sợ trúng độc à?”, anh cười đểu.
Gã đàn ông đầu trọc vội vàng lắc đầu: “Không phải, miếng đầu tiên đương nhiên phải dành cho cậu Mạc rồi. Cậu ăn trước đi, quy tắc mãi là quy tắc”.
Mặc dù họ bị nhốt trong trại nhưng vẫn tồn tại một thế giới giang hồ thu nhỏ ở đây.
Mục Thu Nghi nhèm nhỏ dãi: “Được rồi, mọi người cùng ăn đi!”
“Vợ tôi đã lên tiếng rồi, mọi người còn ngây ra đó làm gì!”
“…”
Mạc Phong đã nói vậy thì đám đông không khách khí nữa. Họ chộp lấy cua, tôm xé ra. Có lẽ đã lâu lắm rồi họ không được thưởng thức mùi vị của thịt nên cả đĩa tôm chẳng mấy chốc chỉ còn đĩa không.
Những món ăn khác cũng nhanh chóng được xử lý sạch sành sanh. Một bàn đầy thức ăn mà hết nhanh như một cơn gió lốc. Sau đó họ lại gọi thêm mỗi thứ một phần y như trước đó.
Mấy bàn bên cạnh thấy họ ăn hải sản, còn mình thì ăn mỳ bò bỗng cảm thấy chạnh lòng.
Mặc dù mỳ bò đã được xem là món ăn xa xỉ trong trại giam nhưng so với hải sản thì vẫn không là gì.
Đám người trước đó tỏ ra khinh thường Mạc Phong thì giờ nhễu dãi đầy mặt đất.
“Gì nhỉ, người anh em có thể cho chúng tôi một ít không? Tôi cũng làm đệ tử của cậu!”, gã đàn ông đầu bổ luống nói nhỏ.
Gã đầu trọc chặn trước mặt hắn: “Biến qua một bên, cái loại đứng núi này trông nọ mà cũng đòi đi theo cậu Mạc sao?”
Quả nhiên ở những nơi như thế này cứ có sữa sẽ là mẹ, có đồ ăn thì được làm đại ca. Nếu Mạc Phong không có đủ năng lực thì đến cả Mục Thu Nghi anh cũng chẳng thể bảo vệ được chứ đứng nói là khiến cái đám này phục mình.
Anh chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa ra vào, lướt qua gã đàn ông bổ luống và dừng lại hai giây.
“Cậu Mạc, tôi. Tôi muốn làm đệ tử của cậu…cậu nhận tôi được không?”
Mạc Phong khẽ vỗ vai hắn, cười thản nhiên: “Nhớ kỹ này, người mà hôm nay anh khinh thường có thể sẽ là người mà sau này anh không dám động vào đấy!”
Nói xong anh dẫn Mục Thu Nghi ra ngoài.
Trưởng trại sung sướng như chết đi được. Sau khi được phục vụ chu đáo thì ông nội này cũng đã rời đi rồi.
Thế nhưng Mạc Phong đi lướt qua cửa ra vào rồi lại chui vào bên trong nhà giam.
“Ấy! Cậu Mạc, cậu không ra à? Còn thứ gì quên không đem theo hay sao?”, trưởng trại vội vàng đuổi theo và kêu lên.
Mạc Phong dừng bước nhưng không hề quay người lại, chỉ khẽ cười: “Về nói với Tư Đồ Yên là trước đó tôi đã nói rồi. Nhốt tôi vào thì dễ còn bắt ra thì không dễ như vậy đâu!”
“Cậu…Mạc, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa…”
“Làm khó anh sao? Các người đừng làm khó tôi thì có!”
“…”
Dứt lời, anh lại sải bước đi vào trong trại giam.
Mục Thu Nghi nắm tay anh, không nói gì, cũng không hỏi gì. Chỉ cần anh đi đâu thì cô sẽ đi theo đó.
Cho tới khi trở vào phòng, Mạc Phong thấy cô cứ nhìn anh chăm chăm.
“Có phải là kỳ lạ lắm không, tại sao người ta thả ra mà chúng ta cứ phải ở trong này?”
Cô chỉ lắc đầu: “Anh làm vậy chắc chắn là có lý do của mình. Chỉ là em phát hiện ra anh không còn giống ngày xưa nữa”.