"Tôi đã coi thường danh vọng, coi thường vinh hoa phú quý từ lâu, tại sao tôi phải quan tâm đến chuyện này? Thả con trai tôi ra, tôi sẽ rời Yến Kinh ngay lập tức!", Mạc Yến Chi nói thẳng, gương mặt không chút biểu cảm.
Nhưng từ sâu trong ánh nhìn hằn học xen lẫn vẻ lạnh lùng, thậm chí là độc ác, nham hiểm.
Nếu bảo một người thực sự buông bỏ chuyện năm đó thì đúng là vô nghĩa, cho dù Mạc Yến Chi là người lòng dạ rộng rãi, cũng tuyệt đối không thể buông bỏ tất cả.
Nếu không phải do bọn họ gây sức ép thì người phụ nữ của ông ấy - Trầm Thu Vũ, đâu phải bỏ mạng.
Tư Đồ Sư Cưu lạnh lùng hừ một tiếng, khoanh hai tay: "Nếu tôi không làm thì sao?"
Đúng lúc này, một tên mặc đồ đen đột nhiên nhảy vọt tới sau lưng Mạc Yến Chi.
Ngay sau đó, một vài tên mặc đồ đen cũng nhảy lên không trung, ánh sáng yếu ớt trên thanh kiếm loé lên. Đây chính là Yến Vân Thập Tam Kỵ dũng cảm nhất và tiềm tàng năng lực chiến đấu mạnh nhất của nhà họ Tư Đồ.
Trong đầu bọn họ chỉ có giết hoặc bị giết, tuyệt đối không xin tha!
Chính vì từ thuở còn thơ đã thấm nhuần tư tưởng này, hơn nữa khi ấy còn bị cắt đứt dây thanh quản, nên bọn họ có thể giết người mà không gây ra tiếng động, dù có chết cũng sẽ không kêu lên.
Đây là sự khủng khiếp của Yến Vân Thập Tam Kỵ.
“Ông Hai, cẩn thận!”, Búa Sắt rút hai búa Sao Băng ra khỏi thắt lưng, định xông tới giúp.
Nhưng lại bị Sa Ngôn đứng ở bên cạnh ngăn lại: "Ông Hai đã nói rồi, không cho chúng ta động chân động tay!"
"Nhưng...! Hừ!"
Năm tên mặc đồ đen nhảy dựng lên, cùng với thanh kiếm trong tay tạo thành một vòng tròn, nếu bị chém trúng thì dù trốn đi hướng nào chắc chắn cũng sẽ bị thương.
“Nếu hai mươi năm trước ông chưa chết, thì bây giờ chết cũng vậy thôi!”, Tư Đồ Sư Cưu khinh thường nói.
Bịch!
Bỗng một cơn gió nổi lên, khiến mọi người bất giác lui về phía sau.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tất cả đều chết sững.
Năm tên mặc đồ đen đều đã bị chém đứt hai tay quỳ xuống trước mặt Mạc Yến Chi.
Trong nháy mắt có thể diệt được năm cao thủ của nhà họ Tư Đồ!
Mỗi người trong Yến Vân Thập Tam Kỵ đều có thể chống lại một siêu chiến binh, một đánh hai mươi cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này ngay cả một chiêu của Mạc Yến Chi cũng không đỡ được.
Ngẩng đầu nhìn Mạc Yến Chi, chợt phát hiện ánh mắt của ông ấy vẫn không thay đổi, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới ông ấy.
"Ông...! Võ công của ông so với hai mươi năm trước lợi hại hơn rất nhiều! Hóa ra ông vẫn luôn nhăm nhe ý đồ muốn lật lại vụ việc năm xưa!", Tư Đồ Sư Cưu kinh hãi lùi lại.
Mạc Yến Chi lạnh lùng hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng: "So với hai mươi năm trước, trông ông càng vô dụng hơn! Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm đến danh lợi nữa, nhưng các người đừng bao giờ động tay động chân với con trai tôi! Nếu trưa mai vẫn chưa thả người, tôi sẽ lật cả thành phố Yến Kinh này!"
“Ông có thực lực này sao?”, một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nhìn Mạc Yến Chi quát lớn: “Tôi nói cho ông biết, đây là Yến Kinh, nơi đây không có chỗ dung thân cho nhà họ Mạc ông đâu, cút đi càng sớm càng tốt! Bằng không, muốn đi cũng không được!"
"Có thực lực này không á? Ha ha, Tam Sơn Ngũ Nhạc một trăm lẻ tám vị tướng quân, cùng với ba trăm nghìn quân nhà họ Mạc biến mất trong một đêm, ông tưởng rằng đội quân ấy thực sự tan rã sao?", khóe miệng Mạc Yến Chi nhếch lên, chế giễu.
Đội quân ba trăm nghìn lính, toàn là cao thủ! Đây chắc là đội quân mạnh nhất của nhà họ Mạc năm đó!
Thử hỏi xem năm đó ai có được sức mạnh như vậy chứ?