Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 786




Đồng thời ông giải tán toàn bộ cao thủ dưới trướng mình. Hơn một trăm cao thủ trong Tam Sơn Ngũ Nhạc đều bị giải tán, ngoài ra còn rất nhiều các thế lực trong dân gian cũng gặp cảnh tương tự. Nếu như cộng toàn bộ quân đội nhánh chính nhánh phụ của nhà họ Mạc thì có thể hình thành đội quân cả triệu người.

Nếu năm đó ông muốn trả thù thì thừa sức tung hoành cả Yến Kinh.

Khi sự hận thù còn giăng kín đôi mắt đã không định khởi binh, giờ hai mươi năm trôi qua, tại sao ông lại phải nghĩ tới phương án đó chứ?

Thường Vân Sam hỏi ông với vẻ khó hiểu: “Lẽ nào ông không muốn báo thù cho Thu Vũ sao?”

“Sự việc đã trôi qua lâu như vậy, thù hận chẳng giúp tôi đạt được điều gì. Trước đây tôi nghĩ rằng bản thân có thể giành lại mạng sống cho người khác thì sẽ được tôn trọng nhưng cuối cùng người trong thiên hạ vẫn cứ phụ tôi!”, Mạc Yến Chi tự cười chết giễu.

Để có thể bình định giang hồ, năm đó nhà họ Mạc đã phải cử toàn bộ tinh anh đi dẹp loạn ở khắp nơi.

Đợi đến khi giang hồ dần yên ổn thì tất cả mọi người lại ngầm ra tay sau lưng ông, điều đó chẳng khác gì qua cầu rút ván.

Ông không phụ người mà người lại phụ ông.

“Giờ tôi đã là một ông già đơn độc, khởi binh còn có ý nghĩa gì nữa?”

Mạc Yến Chi thở dài lắc đầu.

Thường Vân Sam bèn vuốt râu cười xấu xa: “Nếu cho ông một lý do bắt buộc phải khởi binh thì ông có thể triệu hồi lại những bộ phận trước đây không?”

“Lý do bắt buộc phải khởi binh sao? Đừng nói với tôi mấy giáo lý kiểu như thiên hại phải khổ sở các thứ. Năm đó tôi đối xử với họ thế nào? Đến cuối cùng họ đối xử với tôi ra sao?”, đôi mắt Mạc Yến Chi ánh lên vẻ hung ác.

Sau khi rời khỏi Yến Kinh, có người đã tìm lý do xúi giục quần chúng,nói rằng nhà họ Mạc phản bội đạo nghĩa đất nước nên càng khiến nhiều kẻ căm thù ông hơn.

Cuối cùng ông chẳng thể trở nên kiêu hùng như Tào Tháo. Thà để ta phụ người chứ quyết không để người phụ ta.

Chỉ có kẻ mạnh mới được quyền nói chính nghĩa, còn kẻ yếu ắt sẽ bị ruồng bỏ.

Thường Vân Sam lấy từ trong túi ra một bức ảnh đặt lên bàn: “Nhìn xem đây là ai!”

“Đây là…”, Mạc Yến Chi nhìn người trong ảnh, đôi mắt chợt mở to: “Đây là…Tiểu Phàm!”

Thằng bé giống quá, giống y hệt ông thời còn trẻ.

Sau trận hỏa hoạn năm đó, đến cả vợ, con gái, con trai đều bị nhấn chìm trong biển lửa. Nhưng sau đó trong số thi thể tìm được thì không thấy con trai và con gái ông.

Mới đầu Mạc Yến Chi cũng đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều là âm thầm hành động, không dám đưa thông tin lên ti vi, và vẫn không tìm được. Vì vậy bao năm qua ông vẫn cho rằng con trai và con gái mình đã chết.

“Đúng là máu mủ ruột già, vừa nhìn đã nhận ra ngay!”, Thường Vân Sam cười thản nhiên.

Thực ra lúc mới đầu ông cũng không nhận ra Mạc Phong ngay, chỉ cảm thấy thằng bé giống ai đó. Mãi sau khi nhìn thấy hình xăm hổ xuống núi thì ông mới nhận ra.

Hình xăm đó sử dụng chất liệu đặc biệt xăm lên người. Bình thường hình xăm sẽ không lộ ra, chỉ khi nào đánh nhau, máu trong cơ thể chảy mạnh thì mới từ từ xuất hiện.

Mạc Yến Chi nhìn người trong hình, khẽ nhướn đôi lông mày đã điểm bạc của mình, tâm trạng của ông cũng trở nên kích động hơn.

“Giờ thằng bé đang ở đâu?”

Thường Vân Sam hít một hơi thật sâu: “Yến Kinh!”

“Cái gì? Sao nó lại ở Yến Kinh!”

“…”

Lúc này, trong tiệm bánh bao ở Yến Kinh.

Ông Cung trèo lên gác xép lấy xuống một chiếc hộp nhỏ bằng da.

“Đây là gì vậy? Ông Cung, bọn tôi tới thăm ông, ông lấy cái này ra làm gì?”, Triệu Vô Cực nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ.

Chiếc hộp có niên đại ít nhất phải hai mươi năm, tất cả đều được làm bằng da, hơn nữa còn là da bò Ý và được làm thủ công. Hai mươi năm trước mà có thể dùng được những thứ như thế này thì chắc chắn phải là gia đình giàu có.

“Chiếc hộp da này đã nằm trong tay tôi hai mươi năm lăm rồi, là cô Trầm năm đó đưa cho tôi, nói sau này có cơ hội thì hãy giao lại nó cho hậu nhân của nhà họ Mạc. Cung Lợi Hoa đặt chiếc hộp da lên bàn thở dài.