Nhà họ Trầm là một trong những gia tộc lớn ở Yến Kinh. Năm đó ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, không còn quan tâm tơi binh quyền nữa. Toàn bộ quyền lực trong tay, ông đều giao cho hai người con trai của mình.
Thật không ngờ hai người họ lại liên kết với bên ngoài ép con gái và con rể ông vào bước đường cùng.
Trong trận hỏa hoạn đó, chỉ có một mình Trầm Thu Vũ chết. Đúng ra bà cũng có thể chạy thoát nhưng bà hi vọng cái chết của mình có thể khiến đám người đó từ bỏ sự thù hắn với nhà họ Mạc.
Bởi vì tương truyền rằng nhà họ Mạc nắm giữ một món đồ có thể làm điên đảo Âm Dương. Điều đó khiến rất nhiều gia tộc cảm thấy sợ hãi.
Họ lo lắng thứ đó xuất hiện sẽ uy hiếp vị trí đang đứng của họ. Đây mới chính là nguyên nhân dẫn tới sự thù hằn.
Trước khi chết Trầm Thu Vũ đã khuyên Mạc Yến Chi từ bỏ thù hận.
Bởi vì bà biết, cái chết của mình sẽ kích động Mạc Yến Chi, bà sợ dẫn đến bạo động thì khi đó sẽ càng có nhiều người vô tội bị giết chết hơn nữa.
Đó cũng là lý do tới cuối cùng Mạc Yến Chi đành phải nuốt uất hận vào lòng.
Hơn nữa sau này tìm hiểu ông mới biết, người phóng hỏa không phải ai khác mà rất có thể chính là Trầm Thu Vũ. Có lẽ bà đã cảm nhận được điều gì đó không ổn và đã liệu trước sẽ xảy ra một trận đại chiến.
Nên bà hi vọng cái chết của mình có thể khiến hòa giải được mối hận thù của đám đông với nhà họ Mạc. Sự thật đã chứng minh, hành động đầy thiện chí của bà không có tác dụng là bao. Những người kia không những không từ bỏ thành kiến với Mạc Phong mà thậm chí có muốn nhà họ Mạc tuyệt diệt.
Thế là từ đó đêm nào Mạc Yến Chi cũng uống rượu giải sầu.
Rất nhiều thuộc hạ của ông khuyên ông lãnh đạo các anh em quay về báo thù nhưng đều bị ông ngăn cản.
Nếu năm đó mà họ khởi binh thì sẽ khiến cả thiên hạ bạo loạn.
Ngọn lửa giận trong ông nếu bùng lên sẽ khiến cả Yến Kinh phải tắm trong biển máu. Nhưng đến ngay cả khi chết Trầm Thu Vũ vẫn khuyên ông đừng mang ý niệm báo thù nên ông đành phải nén cơn hận xuống tận đáy lòng.
Không biết có phải do di truyền hay không mà cả Mạc Phong lẫn Mạc Yến Chi đều bị di chứng sau chiến tranh, đó là khi nhìn thấy rất nhiều máu thì họ sẽ không thể kiểm soát được tính khí của chính mình.
Nếu năm đó Mạc Yến Chi không phải chịu sự ràng buộc thì có lẽ vô số người dân vô tội ở Yến Kinh đã phải sống lang bạt. Tới khi đó, nhà họ Mạc sẽ trở thành con người bị ruồng bỏ của cả Yến Kinh, thậm chí là toàn Hoa Hạ.
Lúc đó ông sẽ giống như một con chuột, chỉ cần chạy qua đường cũng sẽ có người đòi đập chết. Rõ ràng là họ thuộc phái chính nghĩa mà bị biến thành phái bất chính nghĩa. Nếu làm vậy thì thật sự nhà họ Mạc chỉ còn đường chết.
Mặc dù Mạc Yến Chi ngăn cản không cho bọn họ đi báo thù, nhưng cuối cùng vẫn có một bộ phận nhỏ quay lại Yến Kinh và đều chết vì bị đánh bại.
Có lẽ cái chết của Trầm Thu Vũ đã gây ra cú sốc quá lớn đối với ông, vì thế từ ngày đó về sau Mạc Yến Chi tự nhốt mình trong một căn phòng nhỏ, ngày đêm cũng không chịu ra ngoài.