Cuộc sống tươi đẹp năm xưa đã một đi không trở lại, đúng là sông có khúc người có lúc, lúc trở lại đã không còn là thiếu niên năm nào!
“Anh Mạc, bây giờ chúng ta đi đâu?”, Trương Phong nhìn về phía đô thị phồn hoa, nhếch miệng cười: “Anh có muốn tìm một câu lạc bộ nào đó để nghỉ ngơi không? Nhân tiện, cảm nhận phong cảnh và con người của Yến Kinh!"
Mạc Phong bước tới, không nhịn được mà vả vào đầu hắn một cái: "Hồng Yên là một cô gái tốt, đừng phụ lòng người ta!"
"Trời ạ, anh làm tôi mất hứng quá đấy. Chúng ta đang đi chơi mà, anh đừng có nhắc đến cô ấy. Tôi và Hồng Yên không đến được với nhau đâu, người như chúng tôi cả đời này chỉ có thể ăn chơi ở câu lạc bộ thôi, không bao giờ yêu thật lòng được!”, hắn duỗi eo, cười bất lực.
Mượn lời nói bông đùa mà nói ra sự bất lực trong lòng.
Bỗng vào lúc này!
Kít!
Tiếng phanh đột ngột vang lên, một chiếc BMW 730 chạy tới dừng trước cửa.
"Ồ, ai mà hiểu chuyện thế? Biết chúng ta về Yến Kinh một cái là lập tức cử xe qua đón", Triệu Vô Cực cười khà khà, nói.
Mạc Phong khẽ nhướng mày: "Hừ, đừng mất cảnh giác, chúng ta vốn không có bạn bè gì ở Yến Kinh!"
“Thiếu chủ nói đúng đấy, chuyện gì cũng phải thật cẩn thận!”, Sở Nam Thiên cũng cảnh giác nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói.
Nhìn ra cửa xe, chỉ thấy một người đàn ông đeo mạng che mặt màu trắng bước xuống xe.
“Buổi tối đeo mạng che mặt, người này điên rồi, giả vờ nguy hiểm quá mức!”, Trương Phong nhìn người nọ cáu kỉnh nói.
Triệu Vô Cực nhìn thấy dáng vẻ của người này ngay lập tức cau mày: "Hổ Si? Có phải ông không?"
“Ha ha, đã hai mươi năm không gặp, hi vọng ông vẫn bình an vô sự!”, người đàn ông đeo mạng che mặt màu trắng cười lạnh lùng.
Sở Nam Thiên xoa ngực cười khẩy: "Năm đó ông đánh một chưởng vào ngực tôi nhưng lại không đoạt lấy mạng, tại sao chứ? Hôm nay gặp mặt là muốn tính toán nợ cũ à?"
"..."
Năm ấy, quân nhà họ Mạc tan tác, tất cả các gia tộc đều liên kết với nhau, huy động toàn bộ lực lượng quét sạch một gia tộc khổng lồ ra khỏi Yến Kinh.
Lịch sử đã ghi vụ việc đó là “sự cố ngày hai mươi mốt tháng ba”, vì nó xảy ra đúng vào ngày hai mươi mốt tháng ba cách đây hai mươi năm.
"Hừ! Vừa hay nắm đấm của tôi cũng ngứa lắm rồi đây này, chúng ta tính cho xong khoản nợ năm đó đi!", Triệu Vô Cực cũng siết chặt nắm đấm bước tới.
Nhưng Hổ Si lại nói: "Sau này muốn đánh lúc nào cũng được nhưng hôm nay, tôi phụng lệnh cô chủ tới đón các người về khách sạn! Mời cậu chủ Mạc đi bên này!"
Cử chỉ của ông ta hết sức cung kính, khiêm nhường cúi người chín mươi độ.
Mạc Phong cau mày: "Cô chủ của ông là ai?"
"Dương Thái Nhi!"
Thình thịnh!
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, tim anh đập mạnh, quả nhiên việc anh về Yến Kinh vẫn không thể giấu được Dương Thái Nhi.
Nếu ngay cả Dương Thái Nhi cũng biết tin tức thì nói không chừng còn có nhiều người hơn đã biết được.
Đã kín đáo lắm rồi mà vẫn bị lộ hành tung, khiến bọn họ không khỏi nghi ngờ, không biết liệu có phải đám người này cả ngày không làm gì, chỉ phái người theo dõi bí mật anh hay không?
Anh vẫy tay, nói với mọi người: "Lên xe!"
"Hả? Anh Mạc được đấy nhé, có người quen ở Yến Kinh cơ à, chắc chắn là không sao chứ?", Trương Phong cười toe toét nói.
Anh tức giận đá vào người Trương Phong: "Câm miệng!
Lên xe nhanh đi, không thể ở đây lâu được!"
Vì hai người Triệu Vô Cực đều không phản đối, có nghĩa là người đàn ông đeo mạng che mặt màu trắng tên Hồ Sĩ này đúng là người nhà họ Dương.