Nói xong liền dẫn một cô gái khác bước ra ngoài, những thứ khác thì không dám nói chứ sắc đẹp của gái trong câu lạc bộ Kinh Hoa đúng là nghiêng nước nghiêng thành.
Nhan sắc này mà ở đại học chắc chắn sẽ là nữ thần số một, nhà nghèo thì với không tới, còn nhà giàu thì không vừa mắt.
“Nếu hôm nay em hầu hạ tôi thật tốt, hôm sau tôi sẽ bảo người ta cho em đi quản lý tiếp khách, thế nào?”, tay của Tưởng Minh Xuyên đã bắt đầu không an phận.
Cơ thể Linh Lung vặn vẹo, gương mặt cô ta thoáng ửng đỏ: "Cậu Tưởng... những gì cậu nói là thật ạ?"
"Đương nhiên rồi, tôi có nói dối ai bao giờ chứ?"
Cô gái ngại ngùng cởi giày cao gót, sau đó từng chút một cởi quần áo trên người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tưởng Minh Xuyên lập tức hiểu chuyện, bắt đầu hành động.
Lúc này ngoài cửa.
Khi Tư Đồ Yên nghe thấy động tĩnh bên trong, khóe miệng không khỏi có chút cong lên: "Hừ, chơi vui vẻ nhé, bây giờ chơi điên cuồng bao nhiêu thì lúc thua sẽ thảm bấy nhiêu!"
Trong xã hội Yến Kinh này, ai gặp ai cũng đeo lên mình một chiếc mặt nạ nguỵ trang.
Nhìn bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng bên trong thì không khác nào ma quỷ. Nhà họ Tư Đồ nếu muốn nổi bật hẳn thì phải đạp lên các gia tộc lớn khác mà đi lên.
Đến cuối cùng anh ta và Tưởng Minh Xuyên cũng sẽ phải quyết một trận nhưng nhìn thấy cảnh tượng lúc này của Tưởng Minh Xuyên, anh ta không khỏi nở nụ cười đắc thắng.
Anh ta không hề coi Tưởng Minh Xuyên là đối thủ!
Hiện tại, người duy nhất có thể đối đầu trực diện với Tư Đồ Yên, hơn nữa còn chưa lợi dụng được chút nào chính là Mạc Phong. Đời người có một đối thủ ngang ngửa đúng là thú vị.
“Anh Tư Đồ, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không ạ?”, cô gái đứng bên cạnh ngượng ngùng nhìn anh ta, nói.
Nhưng Tư Đồ Yên lại xua tay: "Không cần!"
Dứt lời liền quay người bước xuống tầng, chỉ còn lại cô gái đang ngẩn người đứng đó, thậm chí còn có chút nghi ngờ sự quyến rũ của mình.
Đứng ở cửa nghe âm thanh trong phòng, tiếng thở hổn hển khẽ vang lên, thậm chí cô ta còn mong rằng người con gái đang nằm bên trong là mình.
Đám người làm gái ở tầng hai chỉ đợi cơ hội thế này, bất luận là được ai để mắt tới thì ít nhiều cũng có thể nhận được kha khá lợi ích, có người thậm chí còn phát triển được mối quan hệ lên làm người yêu.
Tuy rằng không thể leo lên hẳn, nhưng leo lên được xã hội trung lưu cũng đã có quyền lực lắm rồi, cho nên càng là người có thân phận cao quý tới massage thì càng có nhiều người muốn đâm đầu vào nhận việc.
Hơn mười một giờ tối, tại sân bay Yến Kinh.
"Ôi trời! Anh Mạc, đây là Yến Kinh sao?", Trương Phong vừa bước ra khỏi sân bay không khỏi thốt lên.
Mạc Phong cũng nhìn quanh một lượt, nơi này không thay đổi mấy so với mấy năm trước đây, ngoại trừ có thêm mấy tòa nhà cao tầng thì đường phố vẫn như cũ.
"Đúng vậy! Đây là Yến Kinh!", anh đứng bên lề đường châm thuốc, bật cười.
Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực kéo hành lý bước ra khỏi sân bay.
"So với hai mươi năm trước thì đúng là thay đổi một trời một vực luôn ấy chứ. Trước đây làm gì có tòa nhà cao như vậy, đúng là thời thế đã thay đổi, chúng ta già rồi!"
"Chẳng phải vậy sao, tôi nhớ tới trước kia chỗ này còn có một cái hồ nước cơ mà, bây giờ đã xây thành một các bãi đỗ xe, hoài niệm thật đấy! Thoáng chốc đã hai mươi năm!"
"..."
Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ tiếc nuối không nguôi.
Hai mươi năm trước, người nhà họ Mạc bất kể đến đâu cũng luôn có người đưa thuốc bưng trà, đừng nói là Mạc Yến Chi, ngay cả thuộc hạ cũng được vô số người săn đón.