“Tới anh rồi đấy!”, Mạc Phong vứt cây cơ sang, cười rạng rỡ.
Phi Béo nhận lấy cây cơ, hai tay bỗng nhiên run rẩy.
Gã kích động hay hưng phấn?
Không phải đâu! Gã sợ hãi đấy!
“Thằng oắt, mày đừng có mà đắc ý, vừa nãy chỉ là mày hên thôi”, Phi Béo cầm cây cơ trong tay, khiếp đảm nhìn Mạc Phong rồi nói.
Nhưng lúc gã khom người đánh mạnh cơ ra thì lại đánh trượt, cây cơ sượt qua mình bi trắng.
“Vừa nãy… tao…”, Phi Béo luôn thầm suy nghĩ tìm cớ cho mình.
Mạc Phong nhún vai cười nhẹ: “Là do bàn quá cao, hay trạng thái không ổn, hay là cây cơ quá cũ?”
“Tao… hừ, chẳng phải chỉ đánh không trúng bị một lần thôi sao, tao không thiếu một nghìn!”
Nói rồi, Phi Béo mặt mày dữ tợn lấy trong ví ra một nghìn đưa cho Mạc Phong.
“Cảm ơn ông chủ nhé!”, Mạc Phong đê tiên nhìn gã béo, nở nụ cười xấu xa rồi đưa tiền cho An Nhiên: “Cất tiền này trước giùm tôi!”
An Nhiên vẫn còn chìm đắm trong đường bị đánh bằng kỹ thuật Thomas lúc nãy. Lẽ nào trước đó Mạc Phong cố tình để thua mình thôi sao?
Phi Béo tức giận đập bàn: “Đừng vui mừng sớm quá, bây giờ chúng ta nâng mức cược lên hai nghìn một ván, dám chơi không?”
“Tới luôn bác tài ơi!”, Mạc Phong nhún vai, cười thoải mái.
Nếu người ta đã muốn dâng tiền, đương nhiên anh không thể cản được rồi.
Vốn dĩ An Nhiên còn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng rồi vẫn phải nuốt xuống.
Vì cô ta cũng muốn biết, rốt cuộc đường cơ vi diệu vừa nãy là thực lực của anh hay chỉ là anh ăn hên. Nếu là ăn hên thì cũng không có chuyện gì to tát, cùng lắm chút nữa cô ta sẽ giúp!
Tuy cô ta không nắm chắc phần thắng nhưng ít nhất cũng có thể ngang sức ngang tài!
Nhưng độ khó của ván này được nâng lên rồi. Ván trước mọi thứ đều được đặt cố định, bây giờ ngoài trái bị trắng thì những trái bị khác đều đang di chuyển.
Mạc Phong bồi bột đỏ lên đầu cơ, chỉnh dáng ra cơ, chọt mạnh một cái.
Cạch…
Trái bị trắng không va trúng bất kỳ trái bị nào khác mà đập vào cạnh bàn.
“Ha ha ha! Tao biết chắc chắn vừa rồi mày ăn hôn mà!”, Phi Béo ngẩng mặt lên trời cười ha hả. Những người mập, khi cười thì mắt lại híp lại thành một đường chỉ.
Tên đàn em đứng bên cạnh đột nhiên kinh hãi hô lên: “Anh Phi! Anh nhìn kìa!”
Trái bị trắng kia đúng là đã đập vào cạnh bàn nhưng nó lại bắn ra lại.
Cạch…
Cạch…
Trái bị này chạm vào trái bị kia, lại một đường cơ ăn sạch!
Wtf?
Tất cả mọi người đều đần mặt ra!
Nếu may mắn lần trước giống với việc trúng độc đắc năm triệu tệ, thì lần này kỳ diệu như thể việc liên tục trúng độc đắc trong vòng một năm!
Muốn đánh một cơ ăn sạch trên bàn cố định đã là việc bất khả thi rồi, đừng nói đến việc đánh một cơ ăn sạch trên bàn bi di động.
An Nhiên dụi mắt liền mấy cái, sợ mình hoa mắt nhìn nhầm.
“Chuyện… chuyện này… quá sức tưởng tượng rồi đấy nhỉ?”, cô ta bưng miệng, kinh ngạc không kể xiết.
Lúc này Phi Béo cũng đang đần người ra, đánh trúng một trái bị đang di động cũng đã khá lắm rồi, trúng hết tất cả dường như là chuyện không thể, xác xuất trúng độc đắc cũng không lớn đến vậy!
Một lần thì là may mắn, hai lần có còn là may mắn nữa không?
Mạc Phong lại nhận hai nghìn, cười hèn: “Dễ kiếm tiền quá đi mất, mới có mấy phút mà kiếm được nhiều hơn cả tháng lương của tôi đấy! Đánh nữa không? Hay là lần này chúng ta chơi bốn nghìn một vấn đi nhỉ?”
“Thằng oắt! Mẹ kiếp, mày chơi tao phải không? Mày vốn đã là một cao thủ rồi, chỉ là cố tình tỏ ra là tay mơ trước mặt tao thôi chứ gì?”, Phi Béo bẻ gãy cây cơ, rống lên giận dữ.
Nếu đã trở mặt rồi thì Mạc Phong không cần phải vờ vịt nữa.
“Dạng như anh đâu xứng để tôi gài bẫy! Tôi cũng muốn khiêm tốn lắm chứ, nhưng thực lực của tôi không cho phép!”, Mạc Phong tỏ ra khó xử, nhún vai cười bỉ ổi.
Vốn dĩ anh cố ý tỏ ra mình là tay mơ trước mặt An Nhiên lúc đầu với cô ta chỉ để dỗ cho cô ta vui thôi.
Đâu ngờ gã mập này nhìn vậy lại đoán chắc anh chỉ là một thằng gà mờ mới nhập môn, thế nên mới bị anh dắt mũi.
Gã mập bất chợt tức giận đùng đùng, vén tay áo lên để lộ ra bắp thịt chắc nịch, những đường gân xanh nổi đầy trên cánh tay thô lỗ.
Gã đấm một phát thật mạnh!
“Cẩn thận!”, An Nhiên đứng phía sau lo lắng hô lên. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể của Mạc Phong di chuyển.
Vù…
Động tác cực nhanh!
Nắm đấm to như bao cát của Phi Béo chưa kịp hạ xuống thì cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Mạc Phong nắm lấy cổ áo của gã rồi nhấc bổng gã lên.
Một tên mập nặng gần trăm cân mà cứ như một con chó chết.
Thời gian hệt như đứng lại ở giây phút này, đầu óc mọi người đều trống rỗng.
Rầm…
Mạc Phong thuận thế, trở tay đập mạnh Phi Béo xuống đất.
Thịt trên người gã rung lắc dữ dội.
Đòn công kích này hệt như một trận động đất, mặt bàn cũng rung cả lên.
Rùng mình!
Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh toát sống lưng, hai chân bất giác run lẩy bẩy.
“Nếu tôi không vui thì anh còn không có cả cơ hội ra tay nữa kìa! Một đám ngu ngốc, lông còn chưa mọc đủ mà dám ngang ngược trước mặt tôi! Quán quân cấp tỉnh là cái thá gì? Ông đây 15 tuổi là quán quân toàn quốc đấy, tôi có tỏ ra kiêu ngạo không?”, Mạc Phong đá bay gã Phi Béo ra xa mười mét, đập vào tường.
Nào có giống anh đang đá một người nặng hơn trăm cân, cứ nhẹ nhàng như anh đang đá một trái banh vậy.
Anh chỉ vô tình nói nhưng người ta đã bắt được trọng điểm.
15 tuổi đã là quán quân bi-a toàn quốc?
Dường như trong đầu An Nhiên đang nhớ lại việc gì đó. Vì cô ta rất thích bi-a, nên cũng rất hứng thú với những tin tức liên quan đến lĩnh vực này.
“Lẽ nào anh ấy chính là…”, dường như cô ta đã nhớ ra gì đó, nhưng không nói tiếp.
Năm xưa, một cậu bé 15 tuổi đã một mình đấu với tất cả các cao thủ bi-a của Hoa Hạ, toàn thắng!
Sau đó nghe đồn cậu ấy đã được một bậc thầy nào đó thu làm đệ tử. Từ đó về sau, cậu ấy cũng trở thành một truyền thuyết vĩnh viễn không ai có thể vượt qua trong giới bi-a!
Trong lòng cô ta cực kỳ kích động và hưng phấn
Vừa nãy mình đã đánh bi-a với đỉnh cao trong giới bi-a, lại còn khoe thành tích trong cuộc thi bi-a cấp tỉnh nữa chứ.
Đúng là múa rìu qua mắt thợ, nói không chừng từ đầu người ta đã không xem mình là đối thủ, chẳng qua là anh ấy quan tâm đến lòng tự trọng của mình mà thôi!
Phi Béo bị đá, xương gãy mấy cái gã hung hằng ngẩng đầu trợn Mạc Phong: “Thằng oắt, mày đừng quá ngông! Mày biết tao là người của ai không?”
“Anh mà còn nói nhiều thì sẽ trở thành một người chết đấy!”, mặt Mạc Phong sầm xuống, ánh mắt sâu xa như có thể nhìn thấu linh hồn của người ta.
“Cút!”
Mấy tên đàn em lập tức dìu Phi Béo dậy, chẳng nói chẳng rằng biến mất dạng.
“Đứng lại!”
Lúc vừa tới cửa, Mạc Phong lại giận dữ quát lên, khiến cả đám sợ đến nhũn chân.
“Đại… đại ca… anh còn gì dặn dò nữa a?”, một thằng đàn em thấp thỏm quay đầu lại nịnh nọt.
Mạc Phong vung số tiền vừa thắng được lên không trung: “Cầm tiền của bọn mày cút đi! Tiêu số tiền không sạch sẽ này tao không yên tâm!