Thường Vân Sam đứng bên hồ vuốt râu một hồi lâu: “Nhóc con, cháu định đi Yến Kinh thật à? Đó không phải là duyên hải, không phải là Nam Đô, càng không phải là Giang Hải đâu! Không biết chừng một đi không trở lại! Vì một cây dược liệu, liệu có đáng không?”
“Dù thế nào cháu cũng phải đi. Hơn nữa cháu nghe nói ở đó không chỉ có Bạch Phật Thủ mà rất có khả năng có cả linh chi lửa! Cháu phải đi thử vận may xem sao. Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nói lời giữ lời. Cháu đã hứa với ông ta thì nhất định sẽ mang được đồ về, ít nhất là cháu cần cố gắng hết sức!”, Mạc Phong cũng nhún vai nói với vẻ thản nhiên.
Thường Vân Sam quay đầu nhìn anh, cuối cùng chỉ có thể bất lực lắc đầu thở dài một hơi: "Trời! Sao lại cố chấp đến vậy chứ! Bắt buộc phải đi sao?"
"Đương nhiên là phải đi rồi! Lâu rồi cháu chưa về Yến Kinh, dù sao thì bây giờ thân phận của cháu cũng không còn là bí mật nữa, trốn trốn tránh tránh làm gì? Cháu không những về Yến Kinh mà còn phải xuất hiện một cách quang minh chính đại ấy chứ!", Mạc Phong vỗ ngực tự hào nói.
Đã sáu năm chưa về Yến Kinh nhưng bây giờ anh lại đột ngột quay trở lại, chắc chắn sẽ khiến một số người không khỏi giật nảy mình lo sợ.
Thấy anh muốn đi bằng được, Thường Vân Sam đương nhiên không nói thêm gì nữa, bởi vì ông ấy biết nói cũng như không, chuyện mà anh đã quyết định thì sẽ không vì một câu nói của người khác mà thay đổi.
Bằng không, anh đã không tên là Mạc Phong!
"Ông cũng chả có đồ gì tốt cho cháu cả! Cháu cầm lấy cái này đi".
Thường Vân Sam lấy từ trong túi ra một ít bùa Thiên Lôi đặt vào tay anh.
Mạc Phong đã từng nhìn thấy hoa văn trên bùa rất nhiều lần, cũng đã từng dùng một lần, nhưng lúc trước anh đã hỏi ông ấy mấy lần về loại bùa cao cấp, ông ấy toàn bảo không có, hôm nay lại lấy ra một đống thế này.
"Lúc đi vùng duyên hải ông cũng có bịn rịn thế này đâu? Cháu đi Yến Kinh mua một chút đồ thôi mà ông cứ làm như là cường địch chuẩn bị ập đến không bằng. Chỉ cần cháu không gây sự thì người khác cũng không tìm đến đâu nhỉ?", Mạc Phong vừa nói vừa cất đồ vào túi, cười khổ.
Tất nhiên anh biết rằng Yến Kinh có nhiều gia tộc thù hằn anh, nhưng muốn ra tay thì cũng phải có lý do đã chứ.
Không thể nào vừa mới xuất hiện ở Yến Kinh một cái là bị bao vây được.
Thường Vân Sam chỉ xua tay, trầm giọng nói: "Cháu không hiểu đâu! Đợi đến khi cháu tới Yến Kinh, cháu sẽ hiểu đám người đó có thái độ như thế nào, bọn họ sợ cháu, kiêng dè cháu, nhưng hơn hết là muốn giết cháu! Phải thật cẩn thận vào, lúc đi thì cố gắng đừng đi tàu hoả hay máy bay gì cả, đi đường thuỷ ấy!"
"Cháu nhớ rồi! Khi nào cháu về Giang Hải, cháu nhất định sẽ mời ông uống rượu!"
"Còn mạng mà về hãng nói!"
Một cơn gió kỳ lạ đột nhiên thổi qua, mạnh đến nỗi mắt Mạc Phong khó mà mở ra được.
Trong chốc lát, tiếng gió càng lúc càng yên lặng, nhưng vừa mở mắt ra, xung quanh đã không còn một bóng người, chưa nói đến Thường Vân Sam đã biến mất dạng, ngay cả con chó đen to lớn trước đó cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mạc Phong nhìn mấy tấm bùa Thiên Lôi trong tay mà nói không nên lời: "Tại sao ai cũng thần thần bí bí thế nhỉ, chẳng phải chỉ là đi Yến Kinh thôi sao?"
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến Yến Kinh, năm anh mười sáu tuổi đã từng đi, chỉ khác là lúc ấy anh được phá lệ nhận vào đại học Yến Kinh vì là một thiên tài, không một ai biết lai lịch thực sự của anh.
Khi ấy, Mạc Phong thực sự rất nghèo, đó cũng chính là lý do tại sao một người đàn ông sẽ không bao giờ quên được người phụ nữ đầu tiên của mình.
Bởi vì khi anh đang ở vực thẳm của cuộc đời thì cô ấy xuất hiện, cho dù cuộc tình có đi đến đâu, anh cũng nên cảm ơn vì sự xuất hiện của cô ấy.
Đến Yến Kinh mua dược liệu là giả, còn muốn đi gặp ai đó mới là mục đích chính.
...
Tại một quán cà phê ở Hậu Hải, Yến Kinh.