Mặc dù họ chưa gặp Mạc Phong nhưng người đàn ông dám nắm tay Thương Hồng như vậy thì ngoài mang họ Mạc ra chắc không thể là ai khác.
Vì người bình thường chỉ cần tiếp cận là đã bị ăn đấm chứ đừng nói là nắm tay.
Trước đây cũng có người có ý với Thương Hồng, kết quả là bị đánh cho thảm vô cùng.
Vì vậy chỉ cần là người tinh ý là sẽ phụ họa theo ngay. Dù là Mạc Phong hay Hứa Chí Minh thì cũng đều là những nhân vật mà họ không thể động vào, tốt nhất làm kinh doanh thì nên giữ quan hệ.
Mạc Phong gật đầu khẽ cười: “Các vị từ xa tới, toàn bộ chi phí ở Giang Hải ngày hôm nay sẽ do tôi thanh toán. Các vị ở khách sạn nào, chỉ cần nói tên của tôi là sẽ được miễn phí, mong mọi người hợp tác nhiều hơn nhé!”
“Ấy, cậu Mạc khách sáo rồi. Cậu yên tâm, tôi ký trước với cậu hợp đồng ba mươi triệu, à không, năm mươi triệu! Nếu sau này còn cần dược liệu thì mong được giúp đỡ thêm!”, người đàn ông bụng bia chắp tay đầy cung kính.
Anh vỗ ngực: “Chuyện nhỏ! Đừng nói là chúng ta hợp tác, dù không hợp tác thì cứ tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ! Mua bán không thành nhưng chính nghĩa vẫn còn đó! Sau này có chuyện gì cứ tìm Giám đốc Thương Hồng, có thể đưa ra ưu đãi gì thì tôi nhất định sẽ đưa ra!”
“Cảm ơn cậu Mạc!”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ khơi thông hành lang ở Tây Xương cho cậu!”
“..”
Sau khi thông báo một vài câu, Mạc Phong bèn kéo THương Hồng đi ra ngoài.
Họ ngồi lên một chiếc xe điện công cộng, làm ngơ luôn chiếc Panamera đang đỗ bên đường.
Hay nói cách khác là họ tỏ ra khinh thường chiếc xe đó. Trong mắt Thương Hồng, chiếc xe đó còn không bằng xe điện công cộng.
Đám đông nhìn bóng dáng hai người rời đi, Thương Hồng còn vòng tay ra sau ôm eo Mạc Phong trông vô cùng ấm áp.
“Vẫn là cậu Mạc khách sáo, đúng là có khí chất của đại tướng. Chẳng trách ít tuổi như vậy đã trở thành thiếu chủ số một Giang Hải”
“Chẳng phải sao, nghe nói lúc mới tới Giang Hải, việc đầu tiên cậu ấy làm là thu nạp ba gia tộc lớn kia đấy! Chắc chắn phải có chỗ chống lưng mạnh lắm!”
“Dù thế nào thì vẫn là câu nói người càng giỏi giang lại càng khiêm tốn!”
“…”
Hứa Chí Minh từ phòng khách bước ra, nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức tới hộc máu.
Panamera không ngồi lại đi ngồi xe điện công cộng, đây rõ ràng là dúi mặt anh ta xuống đất mà chà chứ còn gì nữa.
“Khốn khiếp! Anh đợi đấy. Cậu chủ số một Giang Hải đúng không, ha ha, để tôi xem anh đắc ý được bao lâu!”, đôi mắt Hứa Chí Minh ánh lên vẻ hung hăng: “Vẫn là câu nói của tôi, người phụ nữ mà tôi không có được thì người khác cũng đừng có mơ!”
“…”
(*Hồng nhan họa thủy: Ý nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai họa)
Mấy người đàn ông trung niên còn đang trò chuyện, thấy Hứa Chí Minh bước ra bèn vội vàng rời đi.
“Đứng lại!”
Bọn họ lập tức khựng lại, một người run rẩy quay lại nói với vẻ khốn khổ: “Cậu Hứa, cậu còn gì dặn dò sao?”
“Các người quan hệ hợp tác với câu lạc bộ này à”, Hứa Chí Minh bước tới sầm mặt nhìn họ.
Người đàn ông bụng bia gật đầu tươi cười: “Đúng…đúng vậy…”
“Mua cái gì?”
“Mua dược liệu!”
“…”
Hứa Chí Minh vuốt cằm như đang tính toán điều gì đó, sau đó anh ta nhếch miệng cười lạnh lùng.
“Bắt đầu từ bây giờ cắt đứt việc qua lại đi!”, anh ta nhìn bọn họ gằn giọng.
Họ vốn rất tôn trọng Hứa Chí Minh nhưng khi nghe thấy vậy thì khuôn mặt họ bỗng biến sắc.
“Hừ, cậu Hứa nói vậy là có ý gì? Không thể vì mâu thuẫn giữa hai người mà cắt đứt con đường làm ăn của chúng tôi được!”
“Đúng vậy! Đây là Giang Hải, không phải Đô Thành, làm việc cũng nên chừa đường lui, chúng tôi cũng vì miếng cơm thôi! Cậu nói xem không hợp tác vơi họ thì cậu nuôi cả nhà tôi chắc!”
“Hơn nữa dược liệu của bọn họ lấy từ nhà họ Diệp. Từ thế gia dược liệu đấy! Là mối quan hệ mà người khác muốn có khi còn không được đâu. Vậy mà cậu bắt bọn tôi từ bỏ! Đúng là ích kỷ!”
“…”