Mạc Phong dìu Tô Nguyệt đứng thẳng lại rồi nói: "Tôi về nhà họ Tô cùng cô có được không nào?"
"Ừm!"
Sau đó anh cùng Tô Nguyệt đi xuống dưới. Trước khi đi, cô dùng khăn giấy lau khô nước mắt, chỉ có điều mắt cô giờ đã sưng húp lên, e là không thể trở lại trạng thái bình thường trong chốc lát được.
Có điều mắt cô ấy bình thường đã hơi sưng, vừa khóc xong thì nhìn rõ hơn một chút.
Hai người vừa xuống dưới thì có không ít người nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt rất kỳ lạ, như thể họ nghĩ anh chính là thủ phạm khiến Tô Nguyệt khóc sướt mướt.
"Sao giám đốc Tô lại khóc vậy? Lẽ nào tên Mạc Phong này bắt nạt cô ấy? Hay là cưỡng ép cô ấy làm gì?"
"Ai mà biết được, nghe nói giám đốc Tô xin nghỉ lâu như vậy là để ở nhà dưỡng thai đấy!"
"Cái gì? Dưỡng thai? Lẽ nào bố đứa bé...? Không phải Mạc Phong này là tình nhân mà tổng giám đốc nuôi sao? Sao lại liên quan đến cả giám đốc Tô nữa vậy?"
"Suỵt, be bé cái mồm thôi!"
"..."
Công ty nào mà chẳng có một đám người chuyên đi buôn chuyện. Lúc đi làm thì soi mói sếp, lúc tan làm thì bàn tán về đồng nghiệp khác.
Sau khi cùng Tô Nguyệt lên xe, hai người họ rời khỏi công ty. Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tư Nhã, Mục Thu Nghi cũng đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần kia.
Ban đầu lúc Mạc Phong đi xuống vùng duyên hải, mỗi ngày Tô Nguyệt đều hỏi xem khi nào anh trở về. Xem ra ngay từ lúc Mạc Phong mới xuống vùng duyên hải không lâu thì tình hình của Tô Thanh Hà đã trở nặng.
Khi đến cửa nhà họ Tô đã nhìn thấy ruy băng trắng giăng khắp nơi, ở xa đã nghe thấy tiếng nhạc liệm đau buồn.
"Đến rồi...", Tô Nguyệt mắt đỏ hoe gục xuống vô lăng.
Mạc Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Đi thôi, chúng ta nên vào trong".
"Ừm..."
Khi họ vừa bước tới cửa thì mấy người bảo vệ ở bên ngoài lập tức cung kính chào: "Cô chủ, cậu chủ!"
"Những người khác đều tới rồi sao?", Tô Nguyệt cũng không quan tâm đến việc mấy người bảo vệ gọi Mạc Phong là "cậu chủ", cứ để họ mặc định như vậy đi.
Người bảo vệ cung kính cười đáp: "Đến rồi, cả những người trong tông hội cũng đều tới rồi ạ!"
"..."
Lúc này đám người kia tới là danh chính ngôn thuận, đến Tô Nguyệt cũng không thể đuồi họ đi.
Dù gì Tô Thanh Hà là đại ca của bọn họ, bọn họ đến viếng cũng là chuyện thường tình.
Tô Nguyệt đưa Mạc Phong đi vào trong biệt thự, bên trong có rất nhiều người, thậm chí còn có cả kẻ đang ha ha cười lớn.
Đây nào có giống đám ma, người không biết còn tưởng đám người kia đang có chuyện gì vui.
Mặc dù không phải lần đầu Mạc Phong đến đây, nhưng đây là lần đầu anh tới trong tâm trạng nặng nề thế này. Linh đường được bố trí giữa sảnh lớn, may mà biệt thự đủ rộng để bài trí mọi thứ.
Còn chưa vào đến bên trong thì đã nghe thấy tiếng kêu rên, bước vào mới thấy hai người đàn ông trung niên đang quỳ dưới đất khóc lóc không ngừng.
"Đại ca! Năm đó chúng ta đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mà tại sao đại ca lại đi sớm như vậy!"
"Những anh em năm đó, người chết, kẻ lưu vong. Hiện giờ, hội Thiên Long đã không còn là hội Thiên Long năm đó nữa rồi!"
"..."
Mạc Phong quay sang nhìn Tô Nguyệt khẽ hỏi: "Hai người đang quỳ ở kia là..."
"Họ là con trai nuôi của ông nội, chú Hai và chú Ba!"
Đứa con trai nuôi nhận bên ngoài thì ở đây khóc lóc thảm thiết. Nhưng con trai ruột thì đứa đang đi du lịch, đứa thì đứng một bên cười cười nói nói.
Nào có giống dáng vẻ của kẻ mất cha, thật nghi ngờ không biết bọn họ có phải con ruột của Tô Thanh Hà hay không.
Con ruột mình nuôi thì không biết ơn, đứa con nhận về bên ngoài thì lại có hiếu như vậy.
Hàng ngày cung phụng chiều chuộng con ruột, cho nó ăn cho nó mặc, vậy mà bọn chúng còn ôm hận với mình. Ở bên ngoài giúp đỡ một đứa trẻ tội nghiệp một chút lúc nó gặp khó khăn thì nó lại khắc ghi công ơn của mình trong lòng.