Người thanh niên ban nãy mặt biến sắc, nói: "Giám đốc Tô, sao cô lại đến đây? Cho dù cô có tới thì tôi cũng không đồng ý với phương án đó. Quá mạo hiểm, hơn nữa nhà máy của chúng ta còn nhiều hàng tồn chưa bán được như vậy phải giải quyết thế nào?"
"Hàng không bán được thì lỗ tiền của anh sao? Hay là anh đang có gì mờ ám không tiện nói ra?", Tô Nguyệt giận dữ đáp trả.
Vốn dĩ Tô Nguyệt là người rất thẳng và rất nóng tính, chỉ một câu đã khiến người thanh niên kia cứng họng.
"Tô Nguyệt, xem lời cô nói kìa. Không phải tôi đang lo tài chính của tập đoàn gặp vấn đề hay sao? Nếu như lỗ quá nhiều, không bù được chi phí cho xưởng rồi công nhân bãi công thì phải làm sao?"
Tô Nguyệt chỉ thẳng mặt người kia quát lên: "Hoàng Đại Vỹ! Mong anh hiểu được vị trí của mình, anh chỉ là một trưởng phòng, tất cả mọi việc của tập đoàn đều chỉ cần hơn ba vị giám đốc đồng ý là được! Anh mới tham gia hội nghị lãnh đạo cấp cao được có mấy ngày vậy mà đã ngông cuồng đến mức này rồi à!"
Lần này thì Tô Nguyệt đã tát thẳng mặt Hoàng Đại Vỹ, mặc dù nói có lý nhưng anh ta chỉ là một trưởng phòng. Nếu anh ta can dự quá sâu vào việc của ban giám đốc thì đương nhiên sẽ khiến cấp trên không vừa lòng.
Hơn nữa anh ta đang nghĩ cho công ty hay nghĩ cho bản thân thì không ai biết được.
"Nếu đã đồng ý với phương án này thì bước tiếp theo chúng ta hãy nghĩ phương án tiến hành thôi!", Mục Thu Nghi nhìn đám đông khẽ nói.
Mạc Phong cũng nhìn về phía Tô Nguyệt, chỉ thấy một quầng thâm lớn trên mắt cô, hình như khóe mắt còn có vệt nước mắt mờ mờ.
Lúc này cô đến công ty thì chắc chắn không phải đi làm, có lẽ cô có việc gì đó.
Vừa đúng lúc đó Tô Nguyệt cũng nhìn về phía anh, lại còn dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đi ra ngoài.
Vốn dĩ ban đầu anh còn đang do dự, nhưng Mục Thu Nghi lúc này cũng đằng hắng, nói: "Khụ khụ, Mạc Phong, anh đi cùng giám đốc Tô đến phòng nhân sự để đối soát tháng này đi, nghỉ việc không xin phép sẽ bị trừ lương!"
"Vâng!", Mạc Phong lập tức đứng dậy.
Anh biết đây chẳng phải bảo anh đi đối soát gì, rõ ràng là tìm đại một cái cớ để anh và Tô Nguyệt đi ra ngoài.
Hai người đi tới một nơi yên tĩnh ở trên tầng cao nhất của công ty, Tô Nguyệt đứng đó thất thần nhìn xuống dưới.
"Cố ý tới tìm tôi sao?", Mạc Phong nhìn theo bóng lưng mỏng manh của Tô Nguyệt rồi hỏi.
Đã bao lâu không gặp, hình như cô ấy đã gầy đi. Xem ra gần đây cô ấy phải chịu không ít áp lực.
Tô Nguyệt chầm chậm quay lại, nước mắt đã ướt đẫm gò má: "Ông nội tôi... Hôm qua đã mất rồi".
Đoàng!
Lúc này tâm trạng Mạc Phong cũng trùng xuống, anh trầm ngâm không nói.
Thực ra anh sớm đã lường trước chuyện này, trúng độc hai lần mà sống được tới giờ đã là một kỳ tích rồi.
Anh bước tới kéo Tô Nguyệt vào lòng, không nói gì cả, chỉ ôm cô thật chặt.
Cũng không biết tại sao khi được anh ôm vào lòng, Tô Nguyệt lại khóc rất to, khóc như quặn cả ruột lại.
Lúc ông nội ra đi cô cũng không khóc trước mặt mọi người nhiều như vậy.
Có lẽ bức tường kiên cố cuối cùng trong lòng cô đã sụp đổ. Con người có một đặc điểm là khi phải đơn độc đối diện với nỗi đau thì sẽ cắn răng mà vượt qua.
Nhưng một khi có một chỗ dựa, chỉ cần người đó nói một câu thì sự kiên cường bao lâu nay cuối cùng cũng đổ sụp xuống.
Một câu nói, một ánh mắt của ai đó cũng có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng chúng ta.
"Ông nội tôi lúc chết vẫn còn gọi tên anh, ông vẫn chờ anh trở về cho nên mới cố gắng sống tới tận lúc đó!", Tô Nguyệt khóc nức nở trong lòng Mạc Phong rồi nghẹn ngào nói.
Nghe vậy, Mạc Phong cũng ngẩng mặt lên trời, cố gắng để giữ cho cảm xúc trong lòng ổn định lại.
Có lẽ ông cụ muốn nói với anh mấy lời như nhà họ Tô sau này sẽ giao cho anh. Nhưng thật không ngờ điều đó lại trở thành hy vọng để ông ấy sống tiếp.
Lần này quay lại, Mạc Phong đã quên mất việc đó. Nếu không phải do tối qua có người nhìn thấy anh ở khách sạn thì có lẽ giờ này Tô Nguyệt cũng không biết rằng anh đã quay về.
Cho nên hôm nay lo xong việc của ông nội, cô ấy mới vội vã chạy đến công ty.
"Không sao, mặc dù ông nội không còn, nhưng cô vẫn còn có tôi đấy thôi? Sau này tôi sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cô! Hãy tin tôi!", Mạc Phong khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
Tô Nguyệt vùi đầu trong lòng anh, nước mặt cô làm ướt đẫm cả áo anh.
Nếu còn khóc tiếp như vậy thì không chừng lát nữa sẽ lả rồi ngất đi mất.