Cô ngước nhìn cánh cửa rồi mới đi mở.
“Cô lề mề cái gì vậy, xém chút nữa là bị phát hiện rồi”, Mạc Phong mở cửa vội vàng chui vào trong.
Vừa bước vào anh đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Anh chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ hít một hơi thật sâu: “Mùi của Tulip, và cả hoa nhài nữa…”
Rầm!
Một giây sau, Mạc Phong ngã ra giường.
Anh không hề ngất mà hai mắt chỉ nhìn lên trần nhà với vẻ thất thần.
“Anh tên là gì?”, Bạch Doanh bắt đầu thăm dò.
Mạc Phong nhìn cô với đôi mắt vô hồn: “Mạc Phong!”
“Có thích tôi không?”
“Thích…”
“Yêu tôi không?”
“Không…”
Cô hỏi như vậy là bởi gì một người đàn ông có thể thích rất nhiều người nhưng chỉ yêu duy nhất một người.
“Đá Tam Sinh có ở trên người anh không?”, Bạch Doanh lập tức đổi đề tài.
Nhưng Mạc Phong chỉ ngậm chặt miệng không nói tiếng nào.
Cô khẽ chau mày. Xem ra túi hương chỉ có thể khống chế được tầng nông đại não của Mạc Phong, còn muốn không chế tầng sâu hơn thì phải có thêm vài món nữa.
Lúc này trên đầu ngón tay Bạch Doanh xuất hiện một con bướm nhỏ. Con bướm khẽ bay vào mũi Mạc Phong.
“Đá Tam Sinh ở đâu?”
Bạch Doanh hỏi thẳng.
Mạc Phong chậm rãi lấy từ trong túi ra một viên đá nhỏ chỉ như hòn đá cuội. Nhưng dưới ánh đèn, màu ngọc bích của nói trông đẹp vô cùng.
“Đây là đá Tam Sinh sao? Đẹp quá!”, Bạch Doanh cầm lấy, cúi xuống nhìn: “Xin lỗi, vì bà tôi, tôi phải về một chuyến!”
Cô vặn nhỏ đèn, dán lên người Mạc Phong, khẽ thì thầm: “Bây giờ…chiếm hữu tôi đi!”
“Được…”, Mạc Phong gật đầu như một con rối.
Ngoài cửa sổ trời đổ mưa rào, bên trong phòng cũng là đủ loại âm thanh, trên hết là tiếng rên của Bạch Doanh.
Đêm hôm nay giống như một giấc mơ đối với Mạc Phong. Mặc dù anh bị cấy trùng nhưng mọi chuyện anh làm đều mang lại cảm giác.
Sáng sớm.
Trời còn chưa tỏ, Bạch Doanh đã thức dậy mặc quần áo. Thế nhưng khi vừa bước xuống thì cô suýt ngã.
“Hãy coi chuyện tối qua như một giấc mơ, coi như là sự bù đắp của tôi dành cho anh! Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua!”, cô bước tới hôn lên trán Mạc Phong, sau đó mặc áo khoác và rời đi.
Cho tới buổi trưa, một cuộc điện thoại mới đánh thức nổi Mạc Phong.
“Ai vậy? Giờ này gọi cho tôi làm gì?”, anh sờ soạng điện thoại đặt ở tủ đầu giường và càm ràm.
Mục Thu Nghi ở đầu kia nói giọng phiêu diêu: “Còn sớm sao? Anh xem xem là mấy giờ rồi?”
Mạc Phong nhìn đồng hồ: “Mới có một giờ thôi mà, trời còn chưa sáng, vợ đừng giục anh nữa, để anh ngủ thêm chút nữa. Tối qua uống nhiều quá!”
“Giờ là một giờ chiều rồi ông nội!”
Một giờ chiều sao?
Mạc Phong ngồi bật dậy. Đầu anh đau như búa bổ.
“Á! Đau quá! Tối qua mình uống phải rượu đểu sao?”, anh vỗ vào gáy, kêu lên.
Mục Thu Nghi ở đầu dây bên kia tức giận gầm lên: “Trong vòng mười phút quay về công ty ngay cho tôi! Thật không ra thể thống gì!”
Mặc dù trước đây Mạc Phong cũng hay trốn làm nhưng thường là sáng sớm tới công ty chấm công rồi mới chuồn ra ngoài.
Như vậy cô còn dễ bênh vực cho anh.
Còn tối qua thì anh không chịu về, sáng nay không có ai nấu đồ ăn sáng, mọi người đều đi làm muộn. Và thế là Mục Thu Nghi được dịp phát tiết lên người Mạc Phong.
Vừa hay gã này tới muộn thành thường lệ nên có mắng anh cũng chẳng có gì là quá đáng. “Một giờ chiều rồi à? Không thể nào!”, Mạc Phong kinh hãi hô lên.
Anh kéo rèm cười, mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào. Tối qua mưa to vậy mà không ngờ hôm nay lại nắng gắt. “..Một giờ chiều thật à?”