Cô bỗng hiểu ra vì sao gã này được nhiều cô gái thích đến như vậy.
Đừng có luôn miệng nói badboy thường làm người khác tổn thương. Bởi giữa fuckboy và badboy vẫn luôn có sự khác biệt.
Ngủ với bạn xong còn lấy cả ví tiền của bạn thì là fuckboy.
Ngủ với bạn xong vẫn không quên cắm tặng bạn một bình hoa thì là badboy.
“Nhìn tôi làm gì?”, Mạc Phong cười xùy.
Bạch Doanh chẳng buồn suy nghĩ, cô nói luôn: “Badboy!”
“Hả!”
“…”
Mạc Phong cảm thấy oan ức lắm. Cả tối chỉ mua vui để cô cảm thấy tốt hơn, không biết điều thì thôi lại còn coi anh như badboy!
Ầm!
Lúc này sét bỗng đánh ngang bầu trời dọa Bạch Doanh sợ khóc thét lên.
“Ấy, một nữ hảo hán đầu đội trời chân đạp đất như cô mà lại sợ sét đánh à? Hiếm thấy thật đấy!”, Mạc Phong cười ha hả.
Cô tức giận dùng cùi chỏ huých anh: “Liên quan gì tới anh!”
“Được rồi, được rồi, tôi không quan tâm nữa. Mưa to vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Về nhà nhé!”
“Không về! Tới khách sạn!”
“Tạch…”
Mạc Phong nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Đi khách sạn? Tôi không phải là người tùy tiện đâu nhé!”
“Ý tôi là thuê phòng nghỉ ngơi, nếu anh dám làm gì với tôi thì tôi sẽ khiến anh mất đi một bộ phận đấy!”, Bạch Doanh giơ hai ngón tay lên thành hình cái kéo.
Trời mưa càng lúc càng to. Mưa như thế này cũng không thể tạnh ngay được.
Vì vậy Mạc Phong cũng không bận tâm lắm tới việc thuê phòng. Đừng nói là Bạch Doanh lo sợ anh sẽ động tay động chân, vì đến cả cô ấy mà cởi sạch thì anh cũng còn phải do dự.
Con gái Miêu Cương không phải dạng dễ đối phó.
Đừng để sung sướng một tối rồi phải hối hận một đời.
Vì vậy sau khi tới khách sạn, Mạc Phong nói thẳng với lễ tân là anh muốn hai phòng đơn.
“Xin hãy chứng minh thân phận của hai người!”, lễ tân nói.
Mạc Phong lấy CMND ra, Bạch Doanh thì chỉ đứng ngây người tại chỗ.
“Làm gì vậy, chứng minh thư của cô đâu?”
Bạch Doanh nhìn anh với vẻ hoang mang: “Tôi…không mang…”
“Cô không mang à?”
“Thừa thãi! Anh tưởng ai cũng như anh ra khỏi cửa là mang chứng minh thư ấy!”
“…”
Chết tiệt.
Sao nghe ý tứ thế? Việc anh lúc nào cũng mang theo chứng minh thư giống như là có sẵn ý đồ gì với cô ấy không bằng.
“Nếu chỉ có một chứng minh thư thì không được ạ!”, lễ tân nói với giọng nhẹ nhàng.
Bạch Doanh nói nhỏ vào tai Mạc Phong: “Thuê đi, tôi lên trước, rồi anh lên sau!”
“Ngủ cùng nhau sao?”, anh hoang mang.
Bỗng nhiên anh cảm thấy eo mình đau nhói. Không cần nghĩ cũng biết là Bạch Doanh đang nhéo anh. Thật không hiểu sao con gái cứ giận lên là lại thích nhéo chỗ đó.
“Anh ngủ dưới đất! Tôi ngủ trên giường! Mau thuê phòng đi, tôi lên trước đây~”, Bạch Doanh ghé vào tai anh.
Đừng bao giờ nghĩ tới việc giảng đạo lý với con gái. Bởi vì họ sẽ phát hiện bạn đang nói một đống những điều lệch lạc giảo biện với cô ấy.
Sau khi thuê phòng xong, Mạc Phong ra ngoài mua thuốc, Bạch Doanh thì đi lên tầng.
Mặc dù lễ tân không vạch trần nhưng chắc chắn là cô ấy biết.
Lúc này ở một phòng bên trong khách sạn.
Bạch Doanh bước vào bèn lập tức khóa trái cửa và đặt một túi thơm vào khung cửa.
Biểu cảm của cô khá kỳ lạ, giống như đang cảm thấy áy náy.
Một lúc sau có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.
Nghe tiếng giày là biết của Mạc Phong.
Còn việc làm sao anh thoát được tầm mắt của cô lễ tân thì Bạch Doanh không biết.
Rầm rầm rầm.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mau mở cửa ra, tôi ướt nhẹp rồi!’, Mạc Phong khẽ hô lên.
Bạch Doanh đứng bên trong cười xấu xa: “Anh lên kiểu gì vậy? Tầng nào cũng có camera mà!”
“Tôi bảo Tiểu Hải hack hệ thống camera của khách sạn này rồi. Không có camera, tôi vào từ đâu mà chẳng được!”
“…”