Mặc dù tự an ủi mình như vậy nhưng Bạch Doanh vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Nếu thật sự không có chuyện gì thì tại sao không ai chịu nghe máy?
Hơn nữa, câu nói cuối cùng của ông là có ý gì. Tại sao nói cô đừng bao giờ quay về Nam Khương nữa?
Mặt trăng máu xuất hiện một lúc rồi biến mất, chỉ tầm một tiếng đồng hồ. Đương nhiên những người yêu thiên văn khắp cả nước vẫn đang thảo luận về hiện tượng kỳ lạ này.
Vì họ có khi cả trăm, thậm chí cả nghìn năm mới gặp một lần.
Hơn nữa đúng là sự xuất hiện của hiện tượng này ít nhiều cũng gây ra biến động. Lớn thì thay vương đổi triều, nhỏ thì hoạn nạn liên tiếp. Nói tóm lại là cả Hoa Hạ sẽ bị ảnh hưởng.
Đêm khuya.
Bên trong biệt thự Nam Sơn. Mạc Phong trằn trọc không ngủ được. Anh ngồi trong sân hút thuốc để giải tỏa tâm trạng.
Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề. Bản thân anh càng mạnh thì sẽ càng phải gánh vác nhiều thứ hơn.
Trên mạng có một câu nói hết sức thịnh hành rằng 'tôi không xông vào địa ngục thì ai sẽ làm điều đó'. Lúc nói nghe rất oai phong lẫm liệt rằng dù có phải bỏ mình thì cũng phải cứu đời, rằng tang thương là một chuyện hết sức bình thường.
Thế nhưng chỉ khi chuyện đó thật sự đè lên người mình thì mới biết rằng làm anh hùng không hề dễ dàng.
Vì những thứ mà người anh hùng phải chịu đựng sẽ rất nhiều. Cho thì nhiều mà nhận lại chẳng đáng bao nhiêu.
Anh dập tắt mẩu đầu lọc cuối cùng. Lúc này, anh nghe thấy tiếng cửa mở ra.
Bạch Doanh bước vào như người mất hồn.
“Ấy, cô Bạch thất tình hay là gì? Nhìn bộ dạng như người mất hồn của cô kìa, không phải là gặp phải ông chú đê tiện nào ở trên đường đấy chứ?”, Mạc Phong nhếch miệng cười xấu xa.
Bạch Doanh chỉ trừng mắt nhìn anh, sau đó đi tới.
Cô cướp hộp thuốc đang đặt dưới đất, thế nhưng lắc hộp thì chẳng còn điếu nào.
Động tác tiếp theo của cô khiến Mạc Phong suýt nôn ra máu. Cô cúi người, nhặt điếu thuốc còn một nửa dưới đất lên.
“Ấy! Có tới mức như vậy không, nghiện thuốc cũng không tới mức nhặt thuốc tôi đã hút qua rồi chứ?”, Mạc Phong vội vàng đứng dậy định giật mẩu thuốc trong tay cô, nhưng Bạch Doanh nhanh chóng lách người.
“Không cần anh lo!”
Anh lắc đầu bất lực: “Không cần tôi lo, nhưng hút thuốc thì phải châm lửa chứ!”
“Cóc cần!”
Mạc Phong bỗng phát hiện ra một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay cô ấy.
“Ôi trời! Đây là…”
Bạch Doanh châm thuốc, hút vài hơi nhưng do không biết nên bị sặc, nước mắt giàn giụa.
“Này này này, từ từ thôi, hút thuốc không phải như vậy đâu!”, Mạc Phong giựt điếu thuốc trong tay cô, cười với vẻ cạn lời: “Nhìn tôi đây này!”
Anh hút một hơi thật sâu, nhưng Bạch Doanh lập tức phát hiện ra anh đã hút cháy sạch nửa điếu thuốc còn lại.
“Anh cố ý phải không? Anh biết tâm trạng tôi không tốt mà còn vậy!”
Bạch Doanh tức giận phùng mang trợn mắt như con cá lóc.
Mạc Phong cảm thấy thật buồn cười, anh khẽ vuốt mái tóc cô và thở dài: “Con gái hút thuốc không tốt cho sức khỏe!”
“Vậy tôi ra ngoài uống rượu!”, Bạch Doanh nói với vẻ kiên quyết.
Cô không nói thêm nữa, chỉ quay người đi về phía cửa.
Anh vội vàng cầm chìa khóa xe rồi chạy theo côi: “Đợi tôi!”
Đêm hôm khuya khoắt, để một cô nhóc ra ngoài uống rượu, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao.
Không phải anh lo Bạch Doanh gặp vấn đề mà lo có người nhân lúc Bạch Doanh uống rượu tới bắt chuyện với cô. Những điểm khác thì không nói, chỉ riêng cơ thể và khuôn mặt này đã đủ chấm cô là một người đẹp nức tiếng rồi.
Đi uống rượu gặp phải những kẻ không ra gì là điều quá đỗi bình thường. Không uống rượu thì tính khí cô nhóc đã đủ nóng nảy rồi. Nếu mà uống rồi, có kẻ động vào thì đúng là chẳng khác gì đang chơi đùa với lửa.
Đến lúc đó mà cô đánh người ta què quặt, thậm chí ngoẻo củ tỏi thì sẽ rắc rối to.
Bạch Doanh không từ chối khi thấy Mạc Phong đuổi theo mình. Cô bước lên chiếc Ferrari của anh một cách vô cùng tự nhiên.
“Cô Bạch định đi đâu giải sầu?”, anh đóng cửa xe, hỏi với vẻ khó hiểu.