Lúc này, bên trong nhà hàng Lâm Quân Các.
Trương Phong đang bưng đồ ăn, bỗng nhiên thấy con đường bên ngoài chuyển thành màu đỏ bèn lập tức đặt thức ăn xuống và lao ra.
“Này, anh đi đâu vậy?”, Bạch Doanh hỏi hắn với vẻ kỳ lạ.
Sau đó cô cũng chạy ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn trăng máu đang treo trên bầu trời.
Không ít người cũng đang chụp ảnh. Khuôn mặt Trương Phong đanh lại. Hắn lấy ra vài đồng tiền và tung lên.
Khuôn mặt hắn lập tức trắng bệch.
“Anh làm sao vậy? Quẻ bói nói gì?”, Bạch Doanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Mạc dù cô và gã này không cùng ngành nhưng về lĩnh vực phong thủy, huyền học thì vẫn khá hòa hợp.
Trương Phong sầm mặt, nhìn mấy đồng xu và trầm giọng: “Bạch Hổ hóa hung sát! Quẻ đại hung!”
“Giả thần giả quỷ. Vậy có liên quan gì tới mặt trăng máu!”
“Dân gian hay nói rằng nếu mặt trăng đổi màu thì sẽ có tai ương, nếu là màu xanh thì sẽ là nạn đói, màu đỏ là chiến tranh, màu vàng là đức và lạc, màu trắng là hạn tang, màu đen là thủy, người bệnh mà chết.
“…”
Màu đỏ chính là chiến tranh, chứng tỏ giang hồ sắp phải trải qua sóng gió.
Rõ ràng là có một đám người đang trục lợi và sẽ khởi binh làm loạn.
Đây không phải điềm lành, nó dự báo giang hồ sẽ có một cuộc gột rửa rất lớn.
Bạch Doanh không khỏi cười khổ khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn: “Không nghiêm trọng tới vậy chứ? Không chừng chỉ là một hiện tượng bình thường thôi!”
“Trong mắt những chuyên gia, đó có thể chỉ là hiện tượng bình thường. Nhưng trong mắt những người tu đạo thì đó là lời cảnh báo! Cứ đợi mà xem, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra!”, Trương Phong thở dài, sau đó đi vào trong nhà.
Sau khi hắn đi khỏi, Bạch Doanh vẫn cứ đứng ngoài cửa nhìn lên vầng trăng máu trên không trung và lấy điện thoại ra bấm số.
Bà cô cũng làm một người nghiên cứu hiện tượng tự nhiên. Vì vậy những chuyện này chỉ cần hỏi bà là được.
Nhưng sau khi ấn số thì không có ai nghe máy.
Bạch Doanh cũng có dự cảm chẳng lành. Cô gọi lại, nhưng vẫn không có ai nghe.
Cho tới khi cô gọi tới lần thứ mười thì mới có kết nối.
“Bà! Sao cháu gọi mà bà không nghe máy vậy?”, Bạch Doanh nói với vẻ sốt ruột.
Nhưng người ở đầu dây bên kia chần chừ một hồi lâu mới lên tiếng. Đó không phải là bà cô mà là giọng của một người đàn ông. “Con bé này, bà đang không tiện nghe máy, có chuyện gì thì cháu nói đi!”
“Ông, bà không sao chứ! Có chuyện gì thì nói cho cháu biết, cháu sẽ về ngay!”
Đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng: “Không có gì…ông bà thì có thể có chuyện gì chứ, được rồi, ông vẫn còn đang bận, chỉ nói với cháu một câu thôi! Phải nghe cho kỹ!”
“Ông nói đi ạ!”
“Chạy đi! Đừng bao giờ, đừng bao giờ trở về Nam Khương nữa!”
“Gì ạ? Ông nói gì? Cháu tìm được thứ có thể cứu Nam Khương rồi. Một thời gian nữa cháu sẽ mang nó về. Ông nói vậy là có ý gì, tại sao lại không cho cháu về?”
“Nghe lời ông! Ông…không sao…!”
“…”
Tút tút tút.
Điện thoại lập tức mất kết nối.
Sau đó dù Bạch Doanh có gọi bao nhiêu cuộc thì cũng không có ai nghe máy
Cô bỗng cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Bởi vì lâu lắm rồi không hề xảy ra tình huống như thế này khi gọi cho bà. Hơn nữa, trước khi tắt máy, ông còn nhấn mạnh câu nói cuối cùng.
Cô ngước nhìn vầng trăng máu, không khỏi lầm bầm: “Lẽ nào…thật sự có liên quan tới mặt trăng này sao?”
Cô lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình ở Nam Khương và cả người thân nhưng đều không gọi được, thậm chí nhìn thấy số của Bạch Doanh thì họ đều tắt máy.
Mấy người khóa máy giống như đang tránh sao chổi vậy.
“Sẽ…sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Bà lợi hại như vậy, sao có thể để xảy ra chuyện gì được! Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều quá…”,
Bạch Doanh lắc đầu cười khổ.