Đến kẻ ngốc cũng biết, đối tượng thật sự khiến tất cả mọi người sợ hãi chính là người đàn ông đang ngủ ngon lành trên giường kia.
Người cai tù bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?
Mạc Phong duỗi lưng: “Động tác không chuẩn, bị phạt nhé!” Người vừa nãy vẫn còn làm biếng lập tức quỳ xuống, hai chân gập góc chín mươi độ.
Tư thế đó cũng hết sức đau đớn, rất nhiều người đều không thể chịu nổi.
Hắc Sát nghiến răng nhìn người cai tù và nói: “Không sao, anh ra ngoài trước đi…”
“Thật sự không cần tôi báo cáo tình hình với cấp trên à?”, người cai tù nghi ngờ nhìn.
Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu lia lịa, cứ như đồng lòng nhất trí lắm.
Người cai tù đành gãi đầu, ngơ ngác ra khỏi phòng giam.
Lần đầu tiên có người mới vào mà đã giáo huấn đảm đại ca ở trong như dạy con cháu.
Mạc Phong ngồi dậy, nhìn đám người kia và không khỏi bật cười: “Ôi vai tôi nhức quá!”
“Để em xoa bóp cho đại ca!”, cả đám đồng loạt lên tiếng.
Thà giả bộ đáng yêu chứ không muốn xuống tấn nữa, bởi nửa thân dưới của bọn chúng đã mất hết cảm giác.
Hai người đàn ông trung niên nhanh nhẹn lao tới trước mặt Mạc Phong, một người bóp vai, một người quỳ xuống bóp chân.
“Chán quá, có ai biết kể chuyện cười không?”
Lúc này Hắc Sát là người phản ứng nhanh nhất, bèn lao tới trước mặt Mạc Phong: “Đại ca, anh muốn nghe thể loại nặng hay nhẹ ạ?”
“Phí lời, đương nhiên là nặng rồi!”
Hai người bạn thân ngồi uống cafe, anh A hỏi: “B này cậu suốt ngày bồ bịch không thấy chán à?”
B nói: “Chán chứ, chán không để đầu cho hết!”
“Vậy sao vẫn thấy cậu đi với gái suốt thế?”
“À ừ thì những lúc bị vợ bắt mới chán!”
Mạc Phong cười xùy rồi vỗ vai Hắc Sát: “Đúng là con của thần biển, hợp với khẩu vị của tôi đấy!”
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng giày cao gót vọng vào.
Cộp cộp cộp…
Âm thanh mỗi lúc một gần và đã tới ngay cửa.
Tần Lam đi vào trong nhìn xung quanh và kinh ngạc vô cùng khi thấy cả đám đều bị sưng mũi thâm mặt.
Cả đám đông thế này mà đều bị như nhau sao… Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Ấy, người đẹp tới rồi à?”, Mạc Phong nhướn mày cười đểu: “Đứng đơ ra đó làm gì, không biết tiếp đón khách à? Có cần tôi phải dạy không?”
Hắc Sát vội vàng lấy một cái ghế đẩu đặt chính giữa: “Cảnh sát Tần, mời cô ngồi!”
Tần Lam chau mày: “Anh ta bắt nạt các anh à?”
Cả đám đều lắc đầu nguầy nguậy.
“Làm… Làm gì có chuyện đó, anh Phong dạy bảo chúng tôi, làm gì có chuyện bắt nạt chứ…”
“Đúng vậy, đại… Đại ca đối xử tốt với chúng tôi lắm, không hề ức hiếp tí nào luôn!”
“Người đẹp trai ngay thẳng lại phóng khoảng như anh Phong ai nhìn cũng yêu cũng quý, đối xử với mọi người tốt lắm!”
Sao nghe ai nói cũng có vẻ rất ấm ức thế này.
“Anh không bắt nạt họ thật đấy chứ? Sao có cảm giác như họ sợ anh vậy?”, Tần Lam nhíu mày hừ một tiếng.
Mạc Phong nhún vai: “Mọi người có sợ tôi không?”
“Không… Không sợ, đây là tôn kính!”, cả đám đồng loạt lên tiếng.
Tần Lam biết tỏng mấy chuyện như thế này rồi ấy chứ.
Chẳng qua cô ấy lười bóc mẽ mà thôi. Tất cả đều chẳng phải loại tốt đẹp gì, ai đánh ai thì cũng đều đáng kiếp cả!
“Được rồi, anh có thể đi được rồi!”, Tần Lam khoác tay, lạnh lùng nói.
Lúc này Mạc Phong đã nằm ềnh ra giường: “Không đi, ở đây được ăn, được ở lại không phải đi làm, tôi phát hiện ra là mình đã yêu nơi này mất rồi!”
Cả đám: “…”
Nhất là đảm phạm nhân đều bị dọa tái mặt, thứ có thể khiến họ gắng gượng được đến tận bây giờ là niềm tin về việc có lẽ hôm nay cha nội này được thả ra.
Vậy mà hắn lại không chịu đi mới sợ
Cảnh tượng hôm qua lại chập chờn trong đầu cả đám. Một người với thân thủ như ma quỷ biến nơi đây thành địa ngục trần gian.
Mặt Hắc Sát đen như đít nồi: “Đừng, đừng mà anh Phong…Anh tuyệt đối đừng lãng phí thời gian ở trong này. Anh khác bọn em, phải làm nhân vật tầm cỡ mà! Cái nơi cỏn con này sao có thể xứng với anh được?”
Những người khác cũng phụ họa thêm.
Thật chỉ muốn ông tổ này giờ rời đi luôn cho rồi!
Ai mà biết được ban đêm hắn ta lại làm gì họ!
“Thật sự không định ra ngoài đấy à?”, Tần Lam khoanh tay, hừ một tiếng.
Mạc Phong nằm vật ra giường: “Đợi tôi chơi chán sẽ tự động đi! Một cái phòng giam sao nhốt nổi tôi!”
Ngông cuồng!
Phách lối.
Toàn bộ căn phòng này được xây bằng gạch đặc biệt, chống rung, chống nhiệt độ cao, tất cả hành lang đều có camera theo dõi. Cai ngục mỗi tiếng đi tuần một lần, và tất cả đều mang theo súng.
Muốn ra khỏi nhà giam kiên cố này, né tất cả những đầu camera và chuồn ra nhân khi cai tù không chú ý thì trừ khi anh ta là con ruồi!
“Anh coi chỗ chúng tôi là cái gì vậy? Không muốn ra thì ở đây vĩnh viễn đi!”, Tần Lam đứng phắt dậy, chau mày trầm giọng nói.
Đúng lúc này.
Một điệu cười điên cuồng từ ngoài cửa vọng vào.
“Anh ta nói có thể ra khỏi chỗ này thì chắc chắn là có khả năng đấy!”
Nghe thấy giọng nói đó, Mạc Phong đang ngủ trên giường lập tức bật dậy, tiện tay chộp lấy cái áo sơ mi trên giường và mặc vào người.
Một người đàn ông tuấn tú, thân hình đẹp như người mẫu đứng ngoài cửa.
Người duy nhất từ đầu tới giờ tạo áp lực được cho Mạc Phong về mặt nhan sắc.
“Lý Phong!”, Mạc Phong chau mày hô lên. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Người đàn ông ngoài cửa xuất hiện khiến người khác có cảm giác ra vẻ ngầu lòi, lúc nào cũng đeo kính râm chẳng cần phân biệt ngày đêm.
“Không ngờ anh vẫn nhớ tôi nhỉ! Thật vinh hạnh quá!”, Lý Phong tháo kinh ra cười tươi.
Tần Lam nhìn hai người như đã quen từ lâu rồi quay qua tức giận nói: “Vậy giờ anh muốn đi chưa?”
Mạc Phong bước xuống giường, chính đốn lại quần áo rồi nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
“Chìa khóa mở cửa đang ở chỗ tôi, xin tôi đi!”, Tần Lam đung đưa chìa khóa trên đầu ngón tay, đắc ý cười nói. Cô ấy muốn xem thử bộ dạng cầu xin người khác của tên này như thế nào.
“Đâu cần!”, anh bình tĩnh nói.
Ầm…
Anh tung một cước nhanh như một cơn gió.
Một giây sau, cánh cửa bằng sắt phía sau lưng bị đá lõm thành hình chữ C, sau đó đổ ẩm xuống đất.
Mạc Phong phất tay, cười khổ: “Chậc chậc, chất lượng còn kém lắm, kiểm tra miễn phí hộ các người đấy, không phải trả tiền đâu!”
Cả đám phạm nhân đã há mồm trợn mắt từ lâu. Một đạp mà đạp lõm cả cánh cửa sắt dày cộp như vậy sao…
Nếu tối qua anh ta cũng đánh bọn họ với lực như thế này thì chắc họ đã về chầu ông bà từ lâu rồi…
“Mời!”, Lý Phong làm tư thế mời cung kính.
Đây là sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh.
Tần Lam đứng bên cạnh cảm thấy không hiểu. Tự nhiên sếp Lý lại tỏ ra cung kính với anh ta như vậy, rốt cuộc anh ta là ai?