Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 67




Trước đó trị bệnh cho Mục Thu Nghi nên tiêu hao không ít nguyên khí nhưng đối phó với mấy kẻ này thì vẫn ổn.

Mạc Phong liếc nhìn xung quanh, chỉ còn lại một kẻ đang ngồi trên giường hút thuốc ở góc đẳng kia.

“Cậu chủ Trần là do mày đánh à?”, kẻ đó đột ngột lên tiếng.

Khoảnh khắc này, Mạc Phong bỗng chau mày. Anh không hề nói bị vào đây là do đánh ai mà.

Anh khẽ nhếch miệng cười: “Sao, muốn chơi à? Chả trách, khó khăn lắm mới được vào đồn, đêm nay làm gì có chuyện đơn giản như thế!”

Kẻ kia từ từ đứng dậy và bước ra.

Vẻ ngoài cương nghị, cơ thịt cuồn cuộn, còn có một vết sẹo sâu kéo dài từ khóe mắt xuống dưới.

Cơ thể hắn toát ra mùi tanh của máu. Nếu Mạc Phong đoán không nhầm thì kẻ này từng giết người.

“Thằng nhóc, mày giỏi lắm, trước mặt Hắc Sát tạo mà làm vậy, nhưng chưa đủ! Trên đời này không phải ai mày cũng có thể chọc giận!”

Vụt…

Hắc Sát nhanh thoăn thoắt, hai chân co lại giống như một cung tên chuẩn bị bắn đi.

“Mày chết đi!”, hắn gầm lên.

Ầm…

Hai nắm đấm va chạm, phát ra tiếng kêu nặng nề.

Động tĩnh trong căn phòng càng lúc càng ác liệt.

Rắc…

Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.

Một giây sau, Hắc Sát bay bật ra giống như diều đứt dây.

“Đừng…Đừng đánh nữa…Cứu mạng! Cứu mạng!”, Hắc Sát la hét om sòm vang vọng cả căn phòng giam.

Mạc Phong đứng sau hắn ta, lặng lẽ châm một điều thuốc.

Còn tưởng là kẻ nào lợi hại lắm. Khiến anh cảm thấy căng thẳng suýt nữa thì phải thể hiện hết bản lĩnh.

Không ngờ lại là hổ giấy. Ba chiêu đã đập hắn phải quỳ xuống xin tha rồi.

Đối đầu với thực lực tuyệt đối thì những sự phản kháng hung hăng tới đâu cũng đều vô ích.

Một giây sau, nắm đấm như vũ bão lại lao tới. Trước mặt Mạc Phong, Hắc Sát giống như một con chó chết giẫm mất hết khả năng phản kháng!

Khi đã bị đánh tới mức không thể chịu nổi thêm được nữa, Hắc Sát bèn nắm chặt cửa lắc điên cuồng: “Anh cảnh sát ơi, đánh người rồi, cứu với, đánh người rồi!”

Từ xa, người cai tù nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hắc Sát bèn khua đèn pin: “ồn ào gì thế, yên lặng cho tôi. Hôm nay mưa to hình như cúp điện rồi, camera hỏng rồi không xem được!”

Nói xong người cai tù chắp tay sau mông, miệng ngâm nga rồi rời đi.

Ai cũng hiểu ý của câu nói đó. Camera đã tắt, cứ tẩn nhau đi, không cần kiêng dè gì cả!

Nhưng có ai biết rằng bên đánh và bên bị đánh đã đổi vai cho nhau rồi..

Cả đêm.

Trong phòng giam, tiếng kêu thảm thiết chưa bao giờ dừng lại, cùng với tiếng mưa rào rào và tiếng sấm rền ầm ầm khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Hầy…Mới tới ngày đầu tiên mà đã thế này rồi.

Không ai dám đứng ra khuyên can. Cả căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Hắc Sát.

Trong biệt thự Nam Sơn ở thành phố Hoa Nam.

“Luật sư Thái, tài liệu chuẩn bị xong cả chưa?”, Mục Thu Nghi ngồi ghế, vắt đôi chân dài nuột nà trông vô cùng kiều diễm.

Nhưng giọng nói của cô thì lại lạnh như băng, không chứa đựng chút tình cảm nào.

Người đàn ông trung niên lau gọng kính khẽ cười: “Khụ khụ, tài liệu chuẩn bị xong rồi, có điều giờ không còn sớm nữa sếp Mục, chúng ta…Ngày mai hãy đi!”

Mục Thu Nghi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa tầm tã, thi thoảng lại có tiếng sấm rền.

“Ngay mai cầm theo tài liệu của ông đưa tôi tới đồn cảnh sát Giang Hải! Bây giờ ông có thể về nghỉ ngơi được rồi!”, cô khẽ ngửa khuôn mặt xinh đẹp, chậm rãi đứng dậy và đi đến bên cửa sổ.

Luật sư Thái cũng là người biết nhìn mặt đoán tâm trạng. Ông ta vội vàng đứng dậy gật đầu và rời đi.

Tống Thi Vũ tiến luật sư Thái ra khỏi phòng, khi quay trở lại thì thấy Mục Thu Nghi đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ.

“Không phải đã mời luật sư tốt nhất rồi sao? Còn lo lắng gì nữa?”

Luật sư Thái được coi là một trong những luật sư có uy quyền nhất ở thành phố Giang Hải. Riêng việc mời ông ta xuất hiện đã mất năm mươi nghìn, được gọi là luật sư vàng trong làng kiện tụng và chưa từng thua trận.

Mục Thu Nghi khẽ quay đầu lại nhoẻn miệng: “Thi Vũ, sao mình luôn cảm thấy trong lòng rối loạn, mình cũng không biết là tại sao…Chỉ là luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì ghê gớm lắm sẽ xảy ra!”

“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Cậu lo bên trong công ty, mình lo đối ngoại, giờ cũng có tiền cả rồi, chuyện gì cũng đã tốt lên, thì còn có thể xảy ra điều gì được?”, Tống Thi Vũ khẽ vỗ vai an ủi.

“Hi vọng vậy…Hi vọng tên đó có thể gắng gượng được qua đêm nay….”

Mặc dù cô chưa vào nhà giam bao giờ nhưng cũng từng được nghe một vài tin tức. Nghe đồn ma mới vào sẽ bị ma cũ ở bên trong đánh đập tơi bời và sỉ nhục cho một trận.

Sáng sớm.

Sau một đêm mưa gột rửa, cả thành phố Giang Hải như thay một lớp áo mới, tràn đầy sức sống.

Đồn cảnh sát thành phố Giang Hải.

Người cai tù thổi còi trên sân thể dục, những phạm nhân khác đã có mặt từ lâu.

Chỉ có duy nhất một phòng là chưa thấy bất kỳ phạm nhân nào đi ra.

Người cai ngục cầm còn bước vào phòng giam đó.

“Không nghe thấy gì sao, đứng ngây ra đó làm gì, muốn ăn đập à?”

Nhưng khi người cai ngục nhìn rõ tình hình bên trong thì bỗng cảm thấy nghi ngờ không biết là mình có đi vào nhầm phòng hay không.

Tất cả đều cởi trần đứng dựa vào tường xuống tấn, mắt tên nào cũng đen sì như gấu trúc, trông vô cùng thê thảm.

Hắc Sát còn thảm hơn, mặt mũi sưng vù, gãy mất mấy cái răng nhưng cũng đứng xuống tấn. 

Người cai tù vội vàng dụi mắt, cảm thấy như mình nhìn lầm. Hắc Sát là một tên tội phạm có tiếng, trước đây lăn lộn trong giới xã hội đen, do đánh mạnh quá nên khiến đối phương bị tàn phế cả đời.

Hắn từng là một nhân vật thét ra lửa một thời trong giới đấm bốc ngầm. Vậy mà giờ lại phải đứng tấn khiến chân mềm nhũn mà cũng không dám đứng lên.

Cảnh tượng này… Kỳ lạ quá…

Nhìn qua hướng còn lại thì Mạc Phong đang dạng chân dạng tay ngủ ngon lành. Tư thế khoa trương hết mức.

“Sao thế, quên mất hôm nay là thứ mấy à? Nhìn bộ dạng này có phải tối qua lại đánh bài không?”, người cai tù cầm còn chỉ vào đám đông và hét lên.

Đám đông không dám tức giận cũng không dám bật lại, chỉ nháy mắt ra hiệu cho tên cai tù nói nhỏ lại.

Nếu ồn ào khiến tổ tông kia tỉnh dậy thì chút nữa lại ốm đòn!

“Ờ… Tối qua bọn tôi học quy tắc văn minh… Học đến khuya lắm lận, một tên đầu trọc mồ hôi đầm đìa cười khổ.

Hai chân chúng đã run cả lên nhưng vẫn không dám đứng dậy.

Học quy tắc văn minh sao?

Lừa trẻ con à?

Người cai tù lại tới trước mặt Hắc Sát, giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn: “Anh Hắc..Anh sao thế?”

“Xuống tấn… Có thể trị mất ngủ.