Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 677




**********

Triệu Vô Cực cũng không quan tâm đến vết thương trên người, vội vàng đứng dậy vươn hai tay đón lấy cơ thể của Tống Giai Âm: “Thiếu chủ! Chúng ta rút thôi.”

“Rút? Thật nực cười, ở địa bàn của tôi mà tôi phải chạy sao!”, Mạc Phong chau mày khẽ quát.

Anh đạp một chân, luồng ánh sáng vàng trên cơ thể càng phát mạnh hơn, anh tung con dao bướm vào không trung, trong chớp mắt con dao tạo thành vài đường sáng.

Sở Nam Thiên sững sờ: “Ôi trời! Đây là mấy con dao vậy! Thiếu chủ cũng biết Đao pháp cấp chín sao?”

“Không phải! Đó là kim bạc!”, Triệu Vô Cực nói với vẻ kinh ngạc.

Mạc Phong siết hai tay, trong chớp mắt cảm thấy cơ thịt của anh như muốn nứt ra, trên hai tay chứa đầy sức mạnh.

Vụt…!

Anh vừa cử động liền tạo ra một trận gió chứa đầy sát khí khiến không ít người phải nheo mắt lại.

“Nội lực thật mạnh! Công phu của thiếu chủ sao còn lợi hại hơn cả trước kia rồi!”, Triệu Vô Cực cũng che mắt lại, nói với vẻ nghi hoặc.

Lúc trước khi gặp ở duyên hải, mặc dù võ thuật Mạc Phong biểu hiện cũng kinh người, nhưng không ngờ mới không gặp có ít bữa mà cảm giác như công lực của anh lại tăng lên thêm một mức độ mới vậy.

Không chỉ có bọn họ cảm nhận được mà đến bản thân Mạc Phong cũng thấy hết sức rõ ràng, rằng vùng đan điền của anh như có ngọn lửa rực cháy.

Hơn nữa, buổi tối lúc nhắm mắt dưỡng thần tu luyện, anh còn cảm nhận thấy ở vị trí phía trên đan điền, có những hạt nhỏ li ti tập trung lại.

Mặc dù không biết đó là gì, nhưng trong mỗi một hạt lấp lánh đều bao hàm một sức mạnh to lớn!

Mạc Phong đạp một chân, cả cơ thể anh phóng vọt lên như luồng ánh sáng, thậm chí còn chứa đựng cả tiếng rồng gầm.

“Càn Long Quyết!”

Tay trái hóa chưởng, tay phải vung con dao bướm trong tay, tiếng rít gào vang lên, đồng thời anh còn sử dụng đao pháp Du Long.

Cùng lúc Mạc Phong sử dụng hai tuyệt chiêu lao thẳng về phía Cổ Chính An. Chỉ thấy mười hai con dao bên cạnh ông ta cũng phóng về phía anh. Nhưng khi những con dao đó chạm vào chú Kim Quang trên người anh thì không thể nhích thêm một centimet nào nữa.

Vụt…!

Đã không ra tay thì thôi, ra tay rồi tất khiến người ta phải trả giá!

Con dao bướm trong tay giống như một con rồng với ánh sáng màu vàng nhàn nhạt tỏa ra. Nó bay lượn trong không gian rồi đập cho mười hai con dao kia rơi lả tả.

Chiêu cuối cùng!

Mạc Phong sải bước tiến lên, huých cùi chỏ, chộp lấy cánh tay của Cổ Chính An và dùng con dao trong tay cắt đứt gân tay ông ta.

Cuối cùng, anh bồi thêm một cú đá khiến ông ta bay bật ra.

“A…!”

Rắc…!

Không chỉ vậy, thậm chí người ta còn nghe thấy tiếng xương gãy giòn giã vang lên.

Cổ Chính An bị anh đạp bay vào bình hoa chỉ bằng một cước. Bình hoa rất to kia là hàng chế tác mô phỏng thời Đường, to hơn gấp đôi so với hàng chính phẩm, nó cao đúng hai mét, miệng bình có thể dễ dàng chứa được cả một người trưởng thành.

Xoảng!

Sau khi bị ném vào trong bình hoa, chiếc bình lập tức chao đảo rồi đổ xuống vỡ tan, cả người ông ta lăn ra đất, nằm co giật.

“Không thể nào! Không thể nào…! Tôi không thể thua, không thể thua!”

Khi một người lặp lại lời nói của chính mình thì chứng tỏ oán niệm trong lòng rất nặng và đó cũng là biểu hiện của sự sụp đồ tuyến phòng thủ tâm lý.

E rằng đến ngay cả trưởng lão của nhà họ Cổ cũng không thể điều khiển được mười hai con dao bay. Tên Cổ Chính An này chưa quá già mà đã có thể đạt tới trình độ của một trưởng lão trong gia tộc thì tự kiêu, tự đại cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhưng nên hiểu một điều rằng núi cao còn có núi cao hơn. Một người dù có mạnh như thế nào thì cũng không thể tự cho rằng mình là vô địch thiên hạ. Dù bạn có làm màu tới đâu thì chắc chắn cũng sẽ có người đánh cho bạn bay màu

Một đánh không được thì đánh hội đồng!

Bình thường loại người kiêu ngạo phóng túng như vậy chắc chắn sẽ không có bạn bè gì bên cạnh, cho nên nếu túm lại đánh thì sẽ chẳng có ai giúp họ cả.

“Mười hai con dao rất lợi hại nhưng ông lại quên mất một điểm, và đó cũng chí là điểm chết của ông!”,

Mạc Phong bước từng bước về phía ông ta.