**********
“Ai cử ông đến?”
“Đợi cậu chết rồi tôi sẽ đến trước mộ và từ từ kể cậu nghe nhé!”
“…”
Vụt…!
Trong chớp mắt Cổ Chính An đột nhiên đã đến vị trí cách Mạc Phong chưa đến ba mét.
Một chưởng xé rách không khí!
“Thiếu chủ cẩn thận!”, Sở Nam Thiên kinh hoàng hô lên.
Ầm…!
Toàn nơi này xuất hiện một trận khí lưu.
Mạc Phong không né không tránh, anh đưa tay ra chộp lấy chưởng đấm đang lao tới..
“Thật không ngờ lại có thể dùng nội lực để hóa giải được chưởng này của tôi!”, Cổ Chính An nói với vẻ kinh ngạc.
Anh khẽ mỉm cười: “Với bản lĩnh này mà cũng dám đến Giang Hải? Thật ngông cuồng!”
Anh dùng lực vặn một cái khiến ông ta đau tới mức lập tức lệch người qua một bên. Ông ta định lách người đá tới nhưng Mạc Phong cũng đã kịp giơ chân nghênh đón.
Hai chân va chạm, Cổ Chính An lại bị đá bay ra ngoài.
“Nội lực thật mạnh! Ha ha, tôi đã xem thường cậu rồi!”
Mạc Phong chầm chậm thu chân lại, hừ giọng; “Với bộ dạng này của ông, không có dao găm thì chẳng là cái thá gì!”
“Chậc! Ngược lại tôi muốn xem thử cậu có thể chống đỡ được mấy con dao đấy!”
Nói xong ông ta ném chín con dao găm vào không trung, chín luồng ánh sáng trong chớp mắt bay về phía Mạc Phong.
Chỉ nhìn thấy anh lấy một con dao bướm ra, sải bước lao về phía trước chiến đấu ác liệt với chín con dao găm kia, đồng thời dùng đến Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết.
Những con dao găm đó sau khi chạm phải ánh sáng vàng thì phản ứng trở nên chậm hơn. Hai người giao đấu vô số hiệp trong đại sảnh.
“Anh Mạc! Cẩn thận phía sau!”
Ngay lúc này, giọng nói Tống Giai Âm từ phía sau người bỗng vang lên.
Mạc Phong quay mạnh đầu lại, đột nhiên phát hiện phía sau vẫn còn một thanh dao găm lao xuống từ phía trên.
“Mười con dao sao? Sao lại có thể!”, anh lập tức kinh ngạc hô lên
Từ trước đến nay mọi người vẫn cho rằng Đao pháp cấp chín đáng gờm nhất của nhà họ Cổ chẳng qua chỉ có thể chế ngự chín con dao và vừa hay Mạc Phong có thể khống chế được mũi nhọn của số dao này.
Nhưng không ngờ phía sau lại có thêm một con dao nữa!
Tốc độ nhanh như vậy, anh căn bản phản ứng không kịp. Anh bước lớn lùi về sau, nhưng chỉ cần sơ xuất là chín con dao găm còn lại sẽ lập tức nhân cơ hội lao lên.
Triệu Vô Cực cũng ôm lấy vết thương trên ngực, lắc đầu với vẻ khó mà tin được: “Chuyện này… lại có thể dùng mười con dao sao?!Sao trước giờ tôi chưa từng nghe qua vậy?”
“Có lẽ chín chỉ là một con số, nói là chín nhưng có khả năng ông ta còn có thể chế ngự nhiều hơn thế!”, Sở Nam Thiên nhíu chặt mày thấp giọng nói.
Quả không ngoài dự đoán, lúc này có thêm hai con dao bay ra từ phía Cổ Chính An.
“Mười hai con dao! Không thể nào!”
Lúc Mạc Phong vừa chuẩn bị xoay người ứng phó với con dao găm xuất hiện ở phía sau thì bỗng thấy một bóng người cản trước mặt mình.
Vèo…!
Con dao đó đâm thẳng vào vị trí xương bả vai của Tống Giai Âm.
Vị trí xương bả vai của cô ấy chính là vị trí trái tim của Mạc Phong, xem ra tên Cổ Chính An này đã có ý định dùng dao giết chết anh.
"Anh Mạc! cẩn thận!" cơ thể Tống Giai Âm chầm chậm đổ xuống.
Anh vội vàng cúi người ôm chặt lấy cô, nhún người một cái nhảy lên không trung rồi ném:"Đỡ lấy cô ấy!"