“Cậu có thể nghe tôi giải thích một chút không, chúng tôi đến tìm Mạc Phong!”, Sở Nam Thiên bắt đầu vội vàng giải thích.
Nhưng là Mộ Dung Trầm Chương căn bản không muốn nghe bọn họ giải thích, anh ta vẫy tay trầm giọng nói: “Biết các người đến tìm anh ta mà! Tóm lại hết cho tôi rồi tính sau! Tôi muốn xem thử nhà họ Tưởng phái cao thủ thế nào đến Giang Hải làm loạn!”
Anh ta cũng cho rằng lúc trước mình đắc tội với Tưởng Minh Xuyên nên người ta điều cao thủ từ Yến Kinh đến. Họ đã lựa chọn hủy bỏ mối quan hệ này thì cũng không cần phải khách khí với Tưởng Minh Xuyên nữa.
Trước kia suy xét chuyện nhà họ Tưởng ở Yến Kinh cũng xem như là thế gia, nếu như đắc tội rồi thì có khả năng sau này sẽ bị trừng trị trên phương diện kinh tế, nhưng mà hiện tại Mạc Phong đã có thể có mối quan hệ thân cận với nhà họ Diệp và nhà họ Bạch thì còn sợ gì nhà họ Tưởng nữa?
Triệu Vô Cực thấy nhiều người như vậy ùn ùn kéo lên thì: “Đừng, đừng, đừng! Có gì từ từ nói, sao chưa gì đã đánh người rồi thế kia!”
“Do các người ra tay trước thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
“Rõ ràng các người làm ăn không có quy củ!”
“…”
Trong đại sảnh đánh đến mức gà bay chó chạy, hai người liên thủ tiêu diệt mười mấy người tiên phong tiến lên trước.
Đó đều là tay chân mà nhà họ Mộ Dung mới tuyển dụng gần đây, không ngờ người ta đấm một cái là đã giải quyết được mấy người rồi!
Nếu như có thêm mấy cao thủ như thế này nữa thì không phải nhà họ Mộ Dung sẽ đè bẹp được hai nhà khác sao?
Nhưng dù có lợi hại thêm nữa thì cuối cùng hai người cũng địch không lại nhiều người như vậy, đánh đấm luân phiên cũng có thể khiến bạn mệt tới đứt hơi.
“Ông còn chịu được không?” Sở Nam Thiên thở hổn hển một hơi dài.
Triệu Vô Cực cũng lau mồ hôi lạnh: “Thật khó đối phó mà! Thảo nào nghe nói phàm là người làm loạn ở Giang Hải thì đều 'đi khi đến và bò khi về'. Đây chỉ là sức lực của một nhà, nếu như ba nhà liên thủ thì thực sự có thể sánh ngang với một gia tộc lớn!”
“Ít nói mấy lời vô nghĩa đi, sớm biết vậy tôi đã không đến đây cùng ông, chẳng thà đợi thêm ít hôm nữa đến cùng đại ca. Vừa đặt chân tới là đã muốn tìm câu lạc bộ tiêu khiển, nếu không, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện thế này sao?”
“Sao bây giờ ông lại trách tôi rồi, trước đây lúc chơi cũng có thấy ông nói gì đâu, sao bây giờ phủi sạch tay như thể chứ! Cầm cự thêm chút nữa, quả thực không được thì chúng ta rút vậy!”
“Được!”
“…Chuồn!”
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, đánh không lại đương nhiên phải chạy.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên một trái một phải lao nhanh như gió ra ngoài cửa, nhưng vừa mới chạy được một nửa thì phía sau chợt cảm thấy một luồng gió sắc và lạnh như băng gào rít xông đến.
“Tránh ra!”
Lúc này, Sở Nam Thiên quăng miếng ngọc Phật treo ở trước ngực ra, con dao găm rít gào bay đến kêu keng lên một tiếng đâm trúng miếng ngọc bội đó.
Cũng may cản lại được, không thì Triệu Vô Cực đã phải về chầu ông bà rồi.
“Tốc độ ra tay thật nhanh! Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện nhà Mộ Dung chỉ có mấy kẻ tầm thường không làm nên trò gì!"
Triệu Vô Cực phun một bãi nước miếng xuống nền, có chút tức giận nói.
Lúc này trên tầng hai, một người đàn ông quấn khăn đội đầu, ngồi trên lan can: “Hì hì, có thể tránh được con dao vừa nãy xem như các người may mắn, tiếp theo đây chẳng đơn giản như vậy nữa đâu!”
“Cổ đại sư! Giao cho đại sư đó, nhớ rõ phải bắt sống nhé!", Mộ Dung Trần Chương nhìn người đàn ông trên lan can, khẽ gật đầu, trầm giọng nói.
Người đàn ông đội khăn đầu nhảy xuống từ lan can tầng hai một cách nhẹ nhàng, lúc đến gần mọi người mới phát hiện trên mặt người đàn ông này còn có một vết sẹo.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên theo bản năng lùi về sau một bước.