Vừa hay hiện cũng đang là giờ cơm, cho nên anh lái xe đến thẳng nhà Mộ Dung.
Tại một câu lại bộ ở Giang Hải.
Trong đại sảnh đã bị đập phá thành một mớ lộn xộn.
“Tôi nói này, cách này của ông có được không vậy? Hình như chúng ta làm loạn càng lúc càng lớn rồi đấy!”, lúc này Sở Nam Thiên đang ngồi trên một đống người, hỏi với vẻ nghi ngờ.
Không phải ai khác mà chính là Sở Thiên Nam – những người đã giúp đỡ Mạc Phong rất nhiều ở khu vực duyên hải. Nhưng hiện tại chỉ có hắn và Triệu Vô Cực đến đây, còn Viên Bá Thiên thì không.
Mục đích đến là để nương nhờ Mạc Phong, dẫu sao bây giờ danh tiếng của nhà họ Mạc đã bắt đầu được lập lại, đắc tội với nhà họ Tống cũng không có cách nào tiếp tục sống ở thành phố Long Môn, cho nên họ xuống phía Nam đến Giang Hải là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng lần trước do tình hình khẩn cấp, họ cũng chẳng kịp hỏi Mạc Phong vị trí cụ thể, chỉ nói một câu là có chuyện thì đến Giang Hải tìm anh.
Cho nên vừa mới xuống xe bọn họ liền tính đi nghe ngóng tình hình của ba gia tộc lớn ở nơi đây, nhưng vừa mới tiến vào bên trong câu lạc bộ của nhà họ Mộ Dung này thì vì chút chuyện nhỏ mà xảy ra xung đột.
Nguyên nhân là vì Triệu Vô Cực đang tận hưởng mát xa, nhưng còn chưa hết giờ mà nhân viên phục vụ đã rời đi. Hắn tìm người tranh luận phải trái, kết quả lễ tân trực tiếp gọi một nhóm người đến.
Triệu Vô Cực lên cơn điên ngay tức thì, đánh cho tên lễ tân cầm đầu kia một trận. Cứ thế hắn bị người ta vây lại. Chẳng qua bọn họ không ngờ rằng Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực lại rất giỏi đánh nhau.
Hơn hai mươi người bảo vệ đều bị đánh ngã, cuối cùng Triệu Vô Cực nóii hay là làm lớn chuyện một chút, chắc chắn Mạc Phong sẽ xuất hiện.
Cho nên xém chút nữa là họ đánh sập câu lạc bộ này rồi. Chẳng qua lần này họ đã đập nhầm chỗ, nhà họ Mộ Dung chẳng hề dễ chọc vào như nhà họ Tống.
Người cứ liên tục không ngừng lao vào trong đại sảnh, thế là vì một chuyện bé xíu là mát xa không đủ giờ mà để tạo ra một vụ lùm xùm lớn thế này.
“Chắc chắn có thể, tôi từng nghe ngóng từ trước là núi dựa phía sau nhà họ Mộ Dung chính là thiếu chủ. Chỉ cần chúng ta có thể cầm cự, bọn họ chắc chắn sẽ liên hệ thiếu chủ. Cho nên nhất định phải kiên trì!”,
Triệu Vô Cực hít một hơi thuốc dài rồi thong thả nhả ra.
Lúc này Mộ Dung Trầm Chương từ ngoài cửa bước vào, nhìn hai người thấp giọng quát: “Bao vây lại cho tôi!”
Hơn trăm người từ trong đến ngoài, xem như nhà họ Mộ Dung đã đem hết toàn bộ vốn liếng ra, khí thế này lớn hơn rất nhiều so với nhà họ Tống. Không phải ai ai cũng có thể qua ba ải chém sáu tướng như Mạc Phong.
“Bỗng dưng tôi có hơi hối hận khi cùng ông làm thế này rồi!” Sở Nam Thiên day thái dương, nói một cách cạn lời.
Một nhóm người rất rất rất đông không phải là thứ dễ dàng đối phó.
Khóe miệng Triệu Vô Cực cũng cười ngượng: “Tôi cũng không ngờ nhà họ Mộ Dung này lại hùng mạnh hơn nhà họ Tống nhiều đến như vậy!”
Những cái khác thì không nói, nhưng từ những người triệu tập có thể nhìn ra cách biệt của hai nhà.
Ngẫm ra thì cũng đúng, một thành phố tuyến ba như thành phố Long Môn sao mà có thể so sánh được với một thành phố tuyến một chứ.
Có lẽ cộng toàn bộ ba mạch của nhà họ Tống thì may ra còn có thể phân cao thấp với nhà họ Mộ Dung.
Hiện tại xem ra quả thực bọn anh có hơi lỗ mãng rồi, dùng cách này để tìm người đoán chừng lát nữa bản thân sẽ bị đấm cho một trận tơi bời mất.