Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 61




Đám cổ đông đang đứng đều ngồi bịch xuống ghế.

Lúc này Mạc Phong đang nhìn họ từ trên cao, ngạo nghễ vô cùng.

Chưa từng có ai dám đứng ngang hàng với anh.

Trong mắt Mục Thu Nghi đứng cạnh như có sóng trào dâng, tại sao vừa nãy anh lại quyến rũ thế chứ!

“Cậu là ai, ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện à?”, một người đàn ông trung niên để râu đứng phắt dậy, chỉ vào Mạc Phong, tức giận quát.

Rắc…

Ông ta vừa dứt lời thì đã hét lên thảm thiết.

“Á… Ngón tay tôi!”

Mạc Phong bước tới trước mặt người đàn ông trung niên kia trong nháy mắt.

Họ cách nhau mười mét, những người khác đều không thấy Mạc Phong bước qua đó kiểu gì.

Ngay cả Mục Thu Nghi cũng ngơ ngác, mới giây trước anh vẫn đứng bên cô, sao giây sau đã xuất hiện ở cách đó mười mét rôi!

Có lẽ… nhà vô địch chạy nước rút cấp thế giới cũng không thể di chuyển nhanh như thế ngay trước mắt mọi người đâu nhỉ?

Mạc Phong trực tiếp bóp cổ người đàn ông này bằng một tay, xách ông ta lên: “Tôi là bảo vệ của công ty, có trách nhiệm xóa sổ tất cả những vật cản gây bất lợi cho công ty”.

“Thả… thả tôi ra! Tôi là cổ đông của công ty, cậu dám đối xử với tôi thế à?”, người đàn ông râu ria xồm xoàm kia tức giận quát: “Tôi muốn rút vốn! Tôi muốn rút vốn!”

Rút vốn ư?

Sắc mặt Mục Thu Nghi thay đổi hẳn, bây giờ công ty đang rất thiếu tiền, cô lấy đâu ra tiền để trả cho họ chứ?

Người đàn ông trung niên để râu kia nắm giữ 3% cổ phần, nếu quy ra nhân dân tệ thì phải gần ba triệu!

“Đúng thế! Chúng tôi cũng muốn rút vốn! Ngay cả bảo vệ cũng có thể leo lên đầu chúng tôi, không thể ở công ty này nữa rồi!”

“Kiểu gì 10% cổ phần của tôi cũng phải được hơn 20 triệu, cô đưa tiền mặt cho chúng tôi đi, đừng lằng nhằng nữa!”

“Cả tôi nữa! Nếu công ty này chỉ còn lại cái vỏ rỗng thì mọi người cũng chẳng cần cổ ở lại làm gì!”

“Mẹ nó, còn giả vờ thanh cao nữa chứ, cô có ngủ với tôi một năm thì cũng không trả nổi số tiền đó đâu! Chứ đừng nói tới bao nhiêu cổ đông khác! Mọi người chỉ thích hàng xịn, chứ với thứ hàng nát như cô, có cho miễn phí thì tôi cũng thấy bẩn!”

Trong mắt Mục Thu Nghi hừng hực lửa giận.

Câu nói này quá trơ trẽn và bẩn thỉu

“Được thôi, tự các ông muốn rút vốn, tuyệt đối đừng hối hận nhé!”, Mạc Phong cười ngượng ngùng.

Nghe thấy anh nói thế, một người đàn ông tóc húi cua, khoảng 30 tuổi ôm bụng cười: “Ha ha ha ha, tôi rất muốn xem xem ai sẽ hối hận đấy, các cổ đông rút vốn hết, nếu không trả đủ tiền thì đừng trách chúng tôi trở mặt.”

Mười cổ đông chiếm 40% cổ phần, ít nhất cũng phải được 200 triệu theo giá thị trường bây giờ của Kim Tư Nhã!

Đám người này biết rõ công ty đang gặp vấn đề về tài chính nhưng vẫn yêu cầu rút vốn vào lúc này, rõ ràng họ muốn gây khó dễ cho Mục Thu Nghi.

“Bây giờ tôi thật sự không có nhiều tiền như thế, các ông cũng thấy rồi đấy, bây giờ công ty thu không đủ chi, trong tài khoản chỉ còn mấy triệu, cho dù các ông muốn rút vốn thì tôi cũng không trả nổi!”, Mục Thu Nghi cúi đầu, nói với vẻ khó xử.

Cuối cùng cô vẫn phải chịu thua trước thực tế, có tiền mua tiên cũng được!

Nhưng nếu không có tiền thì cô chỉ như hòn đá ven đường, bị người khác đá tới đá lui. Đây chính là xã hội, có năng lực thì bước tiếp, không chịu nổi thì bị loại

Nụ cười của đám cổ đông kia càng thêm đắc ý.

Người phụ nữ mà họ từng phải ngưỡng mộ kia đang cầu xin họ kìa!

“Sếp Mục, tôi là người thương hoa tiếc ngọc, nếu cô đồng ý đi với tôi ba ngày, chẳng những tôi không rút vốn mà còn bỏ thêm một triệu vào nữa, cũng xứng với danh hiệu người đẹp nhất Giang Hải của cô rồi đúng không?”, một người đàn ông mặc sơ mi, đeo nơ nở nụ cười đều giả.

Họ cứ liên tục thử thách sức chịu đựng của cô, cuối cùng Mục Thu Nghi cũng không nhịn được nữa: “Lập tức đóng dấu hợp đồng rút vốn của họ cho tôi, các ông cứ yên tâm, tập đoàn Kim Tư Nhã vẫn trả nổi số tiền này!”

“Hừ, cô đang mạnh miệng thôi, trừ khi cô bán tòa nhà này đi, bằng không cô lấy gì để trả chứ?”

Tuy bây giờ công ty đang thiếu tiền nhưng không có nghĩa là không trả nổi 200 triệu, trong tòa nhà này còn rất nhiều thứ, cũng phải được ít nhất 400, 500 triệu.

Mục Thu Nghi lần lượt ký vào hợp đồng đã được in ra rồi bảo trợ lý phát cho mọi người.

“Tôi đã ký tên rồi, các ông chỉ cần ký tên lên đó thôi, sống chết sau này của tập đoàn Kim Tư Nhã sẽ không liên quan gì tới các ông nữa! Về phần tiền đền bù, tôi sẽ chuyển vào thẻ của các ông trong vòng một tháng!”

Mạc Phong đứng bên cạnh không khỏi gật nhẹ đầu, so với dáng vẻ hạ mình cầu xin trước đó, anh thích sự kiêu ngạo của Mục Thu Nghi khi mạnh tay đánh cược một phen lúc này hơn!

Người đàn ông tóc húi cua cười lạnh: “Thú vị đấy, không hổ là nữ tổng giám đốc!”

“Nếu cô ta đã tự muốn chết thì chúng ta cũng đừng níu kéo làm gì, tôi cũng muốn xem xem khi hết tiền thì giá trị của người đẹp nhất Giang Hải còn bao nhiêu!”

“Cho dù chúng tôi không rút vốn thì tập đoàn cũng sắp không chịu nổi, nếu rút vốn bây giờ thì chúng tôi còn kiếm được một ít, sếp Mục, đành xin lỗi cô vậy!”

Mười cổ đông đều ký tên vào hợp đồng, trả cổ phần cho tập đoàn Kim Tư Nhã, hay nói cách khác, trên danh nghĩa, bây giờ công ty này do một mình Mục Thu Nghi điều hành!

Hợp đồng gồm 2 bản, một cho cổ đông và một cho tổng giám đốc.

“Chúng tôi đã rút vốn xong, chào sếp Mục!”

“Cô Mục, cô vẫn có thể suy xét đến đề nghị vừa rồi của tôi đấy, nhưng thời hạn chỉ tới đêm nay thôi, sau khi nghĩ thông thì tới khách sạn Royal tìm tôi nhé”.

“Tỉnh lại đi, người ta chỉ thích bảo vệ, dân công các kiểu mà thôi, bình thường cứ tưởng cô ta thanh cao, hóa ra là loại phụ nữ đó”.

“Chậc chậc…”

Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất hỗn loạn, hình như phải có hơn ba người.

Két…

Cửa bỗng mở ra.

Tô Nguyệt vội vã chạy vào: “Tổng giám đốc… Không xong rồi…”

“Ha ha, lại lỗ bao nhiêu thế, nói ra để mọi người cùng vui đi!”, người đàn ông trung niên đầu trọc cười lạnh.

“Số hàng ở châu Âu..”, Tô Nguyệt hít thở sâu mấy lượt rồi hoảng sợ nói: “Tất cả hàng hóa được bán sạch trong vòng một đêm, ‘Nước Mắt Trong Mơ của chúng ta hot ở châu Âu rồi!”

“Sao cơ?”, mọi người đồng loạt hô lên kinh ngạc.

Ngay cả Mục Thu Nghi cũng kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cậu nói gì cơ? Bán sạch? Hơn ba trăm nghìn lọ mỹ phẩm tồn kho của chúng ta được bán sạch rồi á?”

“Chưa hết đâu, rất nhiều doanh nghiệp lớn, còn có công ty lớn ở Yến Kinh đang tranh giành nhau để được hợp tác với chúng ta, một công ty Thụy Sĩ còn gửi cho chúng ta đơn hàng 200 triệu!”, Tô Nguyệt cũng không kìm nổi sự kích động trong lòng mình.