Những người phía dưới cứ thi nhau nói, hoàn toàn không coi Mục Thu Nghi đang đứng trên bục là tổng giám đốc của công ty.
“Đủ rồi! Định làm ồn tới khi nào hả?”, Mục Thu Nghi lại đập bàn, tức giận nói, mặt đỏ tía tai vì cáu giận.
Tiếng ồn dưới bục nhỏ dần.
Cô nhìn từng người một, vẻ ích kỷ trên mặt họ thật sự khiến cô thấy ghê tởm.
“Các ông muốn xem đúng không? Được, tôi sẽ cho các ông xem!”, Mục Thu Nghi quay sang nhìn trợ lý bên cạnh: “Cô đến bộ phận tài chính lấy báo cáo về đây, hôm nay tôi sẽ để họ xem cho kỹ”.
Trợ lý hơi chần chừ nhưng vẫn đáp: “Vâng…”
Cô ta nói rồi lập tức quay người chạy ra ngoài, còn đảm cổ đông dưới bục thì tức giận nhìn Mục Thu Nghi.
Không ai biết rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ gì.
“Sếp Mục, cô cũng đừng trách bọn tôi, bọn tôi còn phải nuôi sống gia đình chứ. Cô nói xem, nếu công ty gặp vấn đề thì bọn tôi cũng nên được biết đúng không?”
“Đúng thế, vợ tôi còn đang chờ tiền khám bệnh ở bệnh viện đây này!”
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, đều là vì kiếm tiền cả thôi, thương trường như chiến trường, thứ chúng ta cần quan tâm không phải thể diện!”
“Đúng đúng đúng, ông Vương nói có lý!”
Đây đều là những con cáo già đã dẫn thân vào thương trường hơn hai mươi năm.
Trước đó khi Mục Thu Nghi kinh doanh ổn thỏa, đương nhiên đám người này sẽ không ý kiến gì.
Nhưng bây giờ công ty đang lỗ, đương nhiên họ sẽ đứng ngồi không yên, muốn nhảy ra để gây chuyện.
Mục Thu Nghi sẽ phải nhường cổ phần, hoặc nhường vị trí tổng giám đốc lại!
Họ muốn biến cô thành cổ đông, để quyền lãnh đạo công ty rơi vào tay người khác.
Trợ lý cầm USB đến, Mục Thu Nghi cắm nó vào máy tính, trên màn chiếu xuất hiện một chuỗi số liệu.
Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa.
“Các ông đang xem báo cáo tài chính gần đây đấy, đã hài lòng chưa?”, Mục Thu Nghi nhìn đám người đứng dưới bục, khẽ thở dài.
Lúc này cô đã nhụt chí, có lẽ cô thực sự không giữ nổi công ty này.
Chỉ còn một cách duy nhất để giúp công ty của cô tiếp tục vận hành, đó chính là cô nhường vị trí tổng giám đốc lại, bán cổ phần đi, không chừng sẽ có người tiếp nhận rồi chấn chỉnh tập đoàn Kim Tư Nhã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Khi thấy số liệu trên màn chiếu, mọi người lập tức sôi trào.
“Có chuyện gì vậy, sao cứ lỗ mãi thế, nếu hôm nay chúng tôi không kéo nhau đến công ty thì sếp Mục còn định giấu giếm chúng tôi bao lâu?”
“Đúng thế, dù gì chúng tôi cũng là cổ đông, tuy nắm giữ ít cổ phần hơn cô nhưng vẫn có quyền biết chứ nhỉ?”
“Theo quy định, nếu công ty có chuyện lớn thì có thể cách chức tổng giám đốc qua thương lượng nội bộ, để một trong số những người đang ngồi đây tạm thời đảm nhiệm chức vụ đó!”
Rầm…
Cửa bị đẩy ra.
“Không thể thể được!”
Tống Thi Vũ đẩy cửa bước vào rồi hô lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, một người đàn ông trung niên đầu trọc đứng dậy, chỉ tay vào cô ấy rồi tức giận nói: “Đây là cuộc họp đại hội đồng cổ đông của công ty, cô ra ngoài cho tôi! Chưa tính sổ với cô đã là tốt lắm rồi, nhìn sản phẩm với thiết kế của cô đi, đúng là một đống rác!”
“Ông bảo thiết kế của ai là rác cơ, không kiếm được tiền cho ông thì chính là rác à? Ông giỏi giang thế, sao không tự thiết kế một sản phẩm đi?”, Tống Thi Vũ nhìn đám người, tức giận quát: “Đừng tưởng bọn tôi là phụ nữ thì dễ bắt nạt, công ty này là do mẹ tổng giám đốc để lại cho cô ấy, các ông đừng hòng nhúng tay vào!”
Không ngờ các cổ động lại biết chuyện tài chính của công ty gặp vấn đề chỉ trong một ngày, e rằng có người đang âm thầm thúc đẩy, muốn làm lớn chuyện rồi đuổi Mục Thu Nghi khỏi ghế tổng giám đốc.
“Nếu mọi người đã là cổ đông, bây giờ tài chính của công ty đang gặp vấn đề, tôi hy vọng mọi người có thể chi ít tiền để giúp công ty vượt qua cảnh khó khăn! Sau khi công ty qua được, tôi nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho mọi người”, Mục Thu Nghi nhìn đám người, nói với vẻ cầu khẩn.
Cô đã hạ mình để cầu xin họ, khác hẳn với hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng lúc trước.
Một người đàn ông tóc húi cua hừ lạnh: “Sếp Mục, cô đang… cầu xin chúng tôi à? Xin chúng tôi bảo vệ chức tổng giám đốc của cô ư?”
“Ừm… Mục Thu Nghi siết chặt nắm tay, khẽ nói: “Công ty do một tay tôi gây dựng, tôi không muốn nó bị hủy hoại trong tay tôi, xin các vị giúp tập đoàn vượt qua khó khăn lần này!”
“Nếu nhờ vả người khác thì phải có thái độ cho đúng chứ, hay tối nay sếp Mục đi ăn cơm, uống ít rượu với tôi đi, tôi sẵn lòng chi ba trăm nghìn, xem như tặng cho công ty, một người đàn ông trung niên đeo nơ nhìn Mục Thu Nghi bằng ánh mắt thèm khát.
Những người khác cũng thi nhau dụ dỗ.
“Đúng đúng đúng, nếu sếp Mục đồng ý đi với tôi một đêm, tôi cũng sẽ chi ba trăm nghìn để giúp công ty vượt qua khốn khớ”.
“Các ông quá đáng rồi đấy, thế này nhé, chỉ cần sếp Mục đi vệ sinh với tôi, tôi sẽ chi tám trăm nghìn để giúp tập đoàn!”
“Còn tôi, còn tôi nữa, nếu sếp Mục đồng ý làm người tình bí mật của tôi, tôi sẽ chi một triệu!”
“Ông nói toạc ra thế thì còn tình nhân bí mật gì nữa?”
“Ha ha ha ha…”
Những lời trơ trẽn của đám người kia còn ghê tởm hơn cả Trần Lượng tối qua.
Chẳng những họ không quan tâm đến an nguy của công ty mà còn định bôi nhọ Mục Thu Nghi nữa chứ.
Ngày thường Mục Thu Nghị luôn rất lạnh lùng, có lẽ người đàn ông nào cũng sẽ động lòng trước vẻ đẹp tuyệt trần của cô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Đám cổ đông này cũng không ngoại lệ, trước vấn đề tài chính mà công ty gặp phải lần này, họ đều ôm tâm thể xem trò vui.
“Các ông đừng khinh người quá đáng! Có chết tôi cũng không trở thành đồ chơi cho các ông!”, Mục Thu Nghi quát đám người kia, mắt rơm rớm nước mắt.
Hôm nay cô vốn định thương lượng với cổ động để tìm ra cách giúp công ty vượt qua cảnh khó khăn, không ngờ chẳng những đám người này không giúp mà còn có ý đồ xấu với cô.
Bất lực, ấm ức, mệt mỏi…
Cô bỗng cảm thấy cả thế giới đã vứt bỏ mình…
“Em lau đi này, khóc thì xấu lắm”.
Một tờ khăn giấy được đưa tới, Mục Thu Nghi quay sang nhìn, chỉ thấy nụ cười ấm áp của Mạc Phong.
Nụ cười đó như có thể hòa tan dòng sông băng giá.
Mạc Phong cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi!”
“Nếu ai dám ức hiếp em…, anh chậm rãi nhìn về phía đám người, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, sự lạnh lùng đó khiến mọi người run rẩy.
“Anh sẽ khiến người đó! Sống! Không! Bằng! Chết!”
Anh gắn từng chữ, sát khí lan khắp nơi, tài liệu trên bàn bỗng bị gió thổi bay xuống đất.
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm!
Hơi thở chết chóc bao trùm không gian, mọi người đều hít thở một cách khó nhọc.
“Ngay cả tôi cũng không nỡ khiến cô ấy khóc, đảm khốn này!”, Mạc Phong tức giận quát, vỗ mạnh xuống bàn, kính cường lực trên bàn lập tức rạn nứt.
Mọi nỗi buồn phiền trên đời đều có thể giải quyết bằng giết chóc!
Ngay cả người bình thường cũng cảm nhận được hơi thở khiến người khác cảm thấy ngột ngạt kia.
Anh nảy ý giết người rồi!