Anh khẽ nghiêng đầu mỉm cười thản nhiên: “Nếu không thì sao? Đây là đường tắt chạy về Nam Đô! Chỉ cần chạy xuyên qua được thành phổ Hổ Môn tầm hơn hai trăm kilomet thì chúng ta sẽ tiến vào địa phận thành phố Nam Đô!”
“Tôi vẫn không hiểu, chúng ta tới Nam Đô là gì?”
Tống Thi Vũ luôn cảm thấy hoài nghi, nếu không phải Mạc Phong cứ khăng khăng chạy về phía Nam Đô thì đã có thể thoát khỏi sự vây hãm của nhà họ Lục rồi.
Vậy mà gã này lại cứ muốn lao vào vùng thế lực mạnh nhất của nhà họ Lục là thành Hổ Môn để tới được Nam Đô. Chiếc xe của anh giống như một mũi kiếm sắc nhọn lao vào đúng trái tim quân địch.
Mạc dù Mạc Phong khiến nhà họ Lục phát điên nhưng bản thân anh cũng bị thương nặng, giết địch chết mười phần thì mình cũng bị thương mất tám phần.
“Đương nhiên là tới Nam Đô nhờ người giúp rồi! Ngoài cô ấy ra, e rằng chẳng còn ai có thể ngăn chặn được nhà họ Lục!”, Mạc Phong thở dài nói với vẻ bình thản.
Cô ấy?
“Cô ấy mà anh nói tới…không phải là Bạch Như Nguyệt đấy chứ?”, Tống Thi Vũ kinh hãi hô lên.
Mạc Phong không hề lên tiếng, vậy cũng coi như là ngầm thừa nhận.
Thực ra điều này cũng rất dễ đoán ra. Nam Đô rất gần với các tỉnh duyên hải. Nhà họ Lục có thể được coi là danh gia vọng tộc ở đây. Ngay đến những gia tộc lớn của thành phố Nam Đô cũng rất ít người dám đụng chạm đến nhà họ.
Trừ gia tộc siêu cấp nhà họ Bạch!
Nhưng cô không hiểu tại sao nhà họ Bạch lại phải giúp Mạc Phong.
Hơn nữa sao gã này lại có thể quen Bạch Như Nguyệt?
Lúc này Mạc Phong nhìn kim xăng không ngừng di chuyển, bỗng tự nhủ hỏng rồi: “Hết xăng!”
“Hết xăng sao? Vậy phải làm thế nào?”, Tống Thi Vũ hốt hoảng.
Chạy mấy trăm cây số, nếu không phải anh luôn giữ tốc độ trung bình thì có lẽ đã hết xăng từ lâu rồi. Mọi người đều biết, khi lái xe với tốc độ ổn định thì lượng xăng tiêu hao sẽ giảm hơn so với bình thường một chút.
Nếu thi thoảng bạn tăng tốc, thi thoảng lại giảm tốc thì sẽ nhanh hết xăng hơn.
Mạc Phong từ từ tấp xe vào vệ đường. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào chiếc Porsche ở gần đó.
“Xuống xe!”
Nói xong anh bèn xuống xe. Tống Thi Vũ ngây người. Còn chưa đợi anh kịp lên tiếng thì Mạc Phong đã đi về hướng chiếc Porsche đang đi tới kia.
“Này, anh làm gì vậy?”
Hình như Tống Thi Vũ đã đoán ra được điều gì đó.
Anh vẫy tay rồi gõ cửa sổ xe.
“Sao vậy, có chuyện gì à!”, cửa xe hạ xuống, một cô gái với dáng vẻ 'manly' khẽ hỏi.
Tại sao lại nói cô có vẻ 'manly' bởi vì nước da của cô không trắng trẻo như những cô gái khác mà hiện lên cơ bắp khá rõ rệt, chứng tỏ cô là người thích tập gym.
Cô gái mặc áo thể thao trông vô cùng gợi cảm. Là đàn ông ai nhìn cũng thấy rung động. Đáng tiếc lúc này Mạc Phong không có tâm trạng để thưởng thức cực phẩm này.
Mạc Phong thò tay vào bên trong mở chốt cửa.
“Anh làm gì vậy!”
Bốp!
Anh đánh vào ót cô gái khiến cô ngất tại chỗ. Rồi anh kéo cô ra ghế sau.
Động tác của anh nhanh gọn, dứt khoát. Anh kéo cô gái ra phía sau và đóng cửa lại.
“Lên xe!”, Mạc Phong nói giọng bình thản, dường như không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm với hành vi cướp xe của mình.
Tống Thi Vũ thì đơ mặt: “Anh…làm gì cô ấy rồi?”
“Không có gì, đánh ngất thôi!”
“…”
Lúc này có tiếng xe gầm rú từ gần đó vọng tới.
Mạc Phong biết chắc chắn là đám người kia đang đuổi theo nên anh lập tức ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc Porsche.
Mặc dù không phải là xe đua nhưng dù sao đây cũng là một chiếc xe hơn hai triệu tệ nên khởi động chỉ mất có một giây.
Anh tăng tốc lên hai trăm kilomet, thậm chí còn có cảm giác thao tác nhanh nhạy hơn cả chiếc Audi lái trước đó.
Một đoàn xe từ phía sau chạy tới, nhìn thấy chiếc Audi đỗ bên đường bèn dừng lại.
“Người đâu?”, một người đàn ông để râu nhìn xung quanh và hỏi với vẻ nghi ngờ.