Giọng điệu của cô ấy hơi tức giận, đã lúc này rồi mà anh vẫn còn bông đùa như vậy, chả nghiêm túc gì cả.
Nhưng nghĩ lại thì chẳng phải tên này lúc nào cũng thế này sao? Mình càng tức giận thì anh ta càng làm mình tức hơn, tức đến chết mới thôi! Khóe miệng Mạc Phong khẽ nhếch lên: "Nói thừa, đương nhiên là tôi biết, chẳng phải đang tiến vào thành phố Hải Môn sao?"
"Nếu anh đã biết mình đang ở thành phố Hải Môn, lẽ nào anh không biết đây là địa bàn của nhà họ Lục à? Anh vừa ném ông cụ Lục ngã xuống đất, e là bây giờ ông ta đến cả ý định giết anh cũng có đấy!"
"Không phải ông ta luôn muốn giết tôi sao? Vậy thì tôi cho ông ta cầu được ước thấy vậy!" "..."
Quả quyết thật!
Một tinh thần quả quyết mà không một người đàn ông nào có thể sánh được!
Một vài chiếc ô tô đang lao tới đã được Mạc Phong khéo léo tránh.
Điều khiến người khác khó chịu nhất là tay trái anh còn đang phì phèo điếu thuốc, còn tay phải thì điều khiển vô lăng.
"Tôi bảo này, anh có thể tôn trọng đối thủ tí được không? Nhiều xe như vậy, không hút thuốc một lúc là anh chết luôn hay gì!", Tống Thi Vũ trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt hết sức tức giận.
Đúng là cô ấy đã từng gặp vài kẻ hống hách, nhưng chưa có ai hống hách bằng anh!
Khóe miệng Mạc Phong khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: "Tôn trọng đối thủ? Nếu đổi lại là trước kia, đối phó với một đám nhãi nhép thế này, tôi toàn đi dép lê rồi đá bọn chúng đấy!"
Phì!
Tống Thi Vũ suýt chút nữa thì tức hộc máu mồm, chuyện này nếu làm cho đám người đó nghe được, phỏng chừng bọn chúng muốn chết luôn cho rồi.
Bị đối thủ khinh thường như vậy đúng là nhục mặt!
"Cút!"
Mạc Phong lúc này chỉ cười cười mà không nói lời nào, Tống Thi Vũ cũng quay khuôn mặt xinh xắn nhìn ra ngoài cửa xe.
Lúc này rồi mà còn nói đùa được, có lẽ cũng chỉ có tên này!