**********
Ngủ ở phòng cô ấy.
Tô Nguyệt mặt đỏ tới tận mang tai.
“Ây da, ông nói linh tinh gì vậy, sau này sao dám gặp mặt nhau nữa!”
Ông cụ lập tức bật cười: “Đừng làm bộ nữa, không thích thì sao lại đỏ mặt? Con gái đôi khi cũng cần chủ động một chút thì thu hoạch mới lớn được! Năm đó bà nội cũng 'úp sọt' ông y như vậy. Cậu bé này trọng tình trọng nghĩa, mặc dù hơi sát gái nhưng điều đó chứng tỏ có thể dựa dẫm được! Nếu là loại tạp nham thì ai dám dựa vào chứ!”
Cô vô thức liếc nhìn Mạc Phong, trong lòng cảm thấy dằn vặt, giống như có hàng vạn con kiến đang nhấm nháp da thịt. Mặc dù trước đó hai người đã từng mặn nồng một lần, nhưng là trong tình huống cả hai đều uống say bí tỉ.
Đầu óc cô bỗng ong ong, đây chẳng phải là đi trái lẽ tự nhiên sao, vậy có khi nào sau này sẽ trở nên bị động không?
“Không được! Cách của ông không được, hơn nữa…sau này cháu phải đối diện với Thu Nghi như thế nào? Gã này thích Mục Thu Nghi!”, Tô Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Tô Thanh Hà thở dài: “Vậy hai đứa nó ở cạnh nhau chưa?”
“Ờ thì…hình như chưa…”
“Vậy chẳng phải sao? Dù sao ông cũng hạ gục người ta giúp cháu rồi, cháu tự suy xét đi!”
“…”
Nói xong ông cụ đứng dậy đi lên lầu, uống nhiều nên giờ ông buồn ngủ.
Tô Nguyệt cứ đứng ngây ra, lẽ nào thật sự cô muốn…cô vội vàng lắc đầu: “Không được! Không được lợi dụng gã này!”
Cạch!
Đúng lúc này, tiếng vò rượu lăn dưới đất vang lên. Cô quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong mơ mơ màng màng đứng dậy: “Trời tối chưa? Cháu phải về nhà rồi!”
Ông cụ lên tới tầng hai, nghe thấy âm thanh vội quay đầu lại rồi kinh hãi hôi lên: “Chết tiệt, thằng nhóc không say à, mình phải chuốc nó thêm mới được!”
Mạc Phong đứng dậy chuẩn bị bước đi thì chân này đã chân kia rồi ngã sõng soài ra đất.
“Cẩn thận!”, Tô Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ anh.
Thế nhưng Mạc Phong bỗng ôm chặt cô: “Tô không say, tôi có thể uống tiếp không!”
Đầu anh gục vào người Tô Nguyệt.
Bốp!
Một phát tát.
“Đồ lưu manh!”
Mạc Phong bị tát dường như tỉnh táo hơn vài phần. Anh day thái dương, nhìn xung quanh: “Sao tôi vẫn ở nhà cô vậy! Hôm nay cô đẹp quá!”
Vừa nói cái tay không nghe lời của anh bắt đầu hoạt động.
Ông cụ thấy vậy thầm vỗ tay: “Thành công rồi! He he, ông không tin cháu có thể chịu đựng được!”
“Tiểu Mạc, cháu xem người toàn mùi rượu kìa, hay là tắm rửa rồi tính!”
Hoàn toàn không để Mạc Phong có cơ hội từ chối, ông cụ quay người hô lên: “Đi, xả nước nóng vào bồn!”
Người giúp việc đứng bên cạnh gật đầu và đi lên lầu.
“Hay là anh đi tắm đi, người toàn mùi rượu đi về nhà không hay đâu!”, Tô Nguyệt cũng nhìn anh khẽ mỉm cười.
Mạc Phong cười với vẻ biêng biêng: “Nói linh tinh, tôi làm gì có mùi…ọe! Đúng là nên đi tắm thật!”
Anh từng bước rơi vào cái bẫy do ông cụ lập ra.
Trước cửa phòng tắm.
Bịch!
Anh trượt chân ngã thẳng cẳng.
“Ông nội, không có chuyện gì chứ!”, Tô Nguyệt ghé sát tai nghe ngóng.
Tô Thanh Hà liếc mắt cười he he: “Nếu cho lo lắng thì vào tắm cùng nó! Giống như năm đó ông và bà nội gọi là…”
“Được rồi được rồi, ông đừng nói linh tinh nữa, cháu không có hứng thú với chuyện của ông! Ông nói cháu nghe, ông ôm quần áo của anh ấy định làm gì vậy?”
“…”
Lúc này ông cụ đang ôm quần áo mà Mạc Phong cởi ra. Đến cả quần lót cũng không tha: “Ha ha, không có quần áo, nó về kiểu gì. Yên tâm, hai đứa thích làm gì thì làm, ông tuổi cao, tai nghễnh ngãng lắm!”
“Ông nội…”, Tô Nguyệt đỏ mặt giậm chân. Thật không ngờ ông nội làm tới mức độ này.
Một lúc sau, tiếng nước trong nhà tắm nhỏ dần.
Cạch..
Khi cánh cửa mở ra, Mạc Phong xuất hiện với đôi mắt đỏ ngàu. Anh thở dồn dập: “Tô Nguyệt…giúp…giúp tôi!”
“Trời! Anh thả tôi xuống!”
Tô Nguyệt bị Mạc Phong bế vào phòng ngủ.
Ông cụ đứng ở một góc ngoài cầu thang, mọi thứ đều đập vào mắt ông: “Hầy, con bé ngốc này, ông thật sự lo lắng cho cháu đấy!”
…
Một đêm thật dài, ít nhất thì Tô Nguyệt cảm thấy vậy. Cô cảm thấy mỗi phút đều trôi qua thật chậm chạp.
Khi gà gáy, thuốc trong người Mạc Phong mới dần hết tác dụng.
Sáng sớm.
Bầu trời trong xanh.
“Đừng làm ồn nữa, tôi muốn ngủ thêm một lúc nữa, lát còn phải đi làm đây…”, Tô Nguyệt mơ mơ màng màng đẩy Mạc Phong ra.
Mạc Phong cuộn tròn chăn: “Nói cứ như tôi không phải đi làm ấy…con gái đúng là ác ma!”
Khi cả hai định ngủ tiếp thì có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
Cộc cộc cộc!
Âm thanh này đúng là một cơn ác mộng với những người đang muốn ngủ.
Cả hai giống như mèo bị giẫm phải đuôi vội vàng nhảy bật dậy.
“Ôi trời! Ai vậy!”, Mạc Phong hoảng loạn, cảm giác vừa làm chuyện gì đó có lỗi.
Tô Nguyệt trừng mắt với anh: “Dám làm mà không dám nhận à? Đàn ông đều như nhau, lúc mới đầu thì nói nghe hùng hồn lắm, kết thúc rồi thì rụt đầu rụt đuôi!”
Sau đó cô đạp anh xuống giường: “Đi mở cửa!”
Mạc Phong vội vàng lấy tấm thảm cuốn lại rồi đi ra cửa. Anh quay lại nhìn bãi chiến trường, cả sàn toàn là giấy, còn quần áo của Tô Nguyệt hầu như bị anh xé rách hết cả.
“Quần áo của cô…có đắt không?”, anh bất ngờ hỏi.
Tô Nguyệt nói: “Không đắt, một bộ vài nghìn thôi, nội y hơn tám trăm!”
Anh sờ túi quần của mình, bên trong chỉ có vài đồng bạc lẻ, anh lại sờ túi áo, lấy ra cũng chẳng hơn là bao.
“Ôi trời! Hóa ra tôi nghèo tới vậy cơ à!”, Mạc Phong gãi đầu ngây ngô.
Lúc cần tiền thì không có, trước đây không nghĩ tiền dùng để làm gì, anh muốn tiền là có không biết bao nhiêu người tự nguyện quỳ xuống tặng tiền cho anh. Đường đường là Minh Vương mà giờ trong túi không có nổi hai trăm tệ.
Chỗ tiền lẻ tổng cộng có hơn một trăm tệ cộng với một tấm thẻ ngân hàng.
“Túi tôi chỉ có từng này thôi…tối qua…tôi”, anh gãi đầu không biết phải nói thế nào.
Tô Nguyệt lập tức chau mày, cô lấy gối ném về phía anh: “Đồ khốn, anh coi tôi là gì vậy?”
“Ý tôi là đền tiền quần áo cho cô. Tôi lợi dụng cô lại còn làm hỏng quần áo, hơn nữa còn là lần thứ hai rồi!”
Nhới lại buổi tối hôm đó, sau khi uống rượu ra khỏi quán bar, quần áo trên người cô cũng còn nguyên vẹn, cuối cùng lại phải đi mua một bộ khác mới có thể đi làm. Lần này cũng vậy.
“Cút ra mở cửa đi!”
Mạc Phong gãi đầu rồi quay người đi mở cửa. Vừa đi anh vừa lầm bầm. Hôm qua khả năng khống chế của anh kém vậy ư? Sao anh cứ có cảm giác đây là một cái bẫy vậy?