**********
Người bị vây giữa đám đông không phải ai khác mà chính là Tống Giai Âm của thôn Thập Lý.
Cô bị mấy bà cô già cả vây lấy, chửi rủa liên tục tới cơ hội để lên tiếng cũng không có.
“Tôi nói cho cô biết, cô phải đền tiền!”
“Đúng vậy! Tôi mặc đồ của cô toàn thân khó chịu, nếu hôm nay cô không đề tiền thì tôi sẽ bắt cô lên đồn!”
“Không đền thì sau này đừng hòng bán đồ ở đây!”
“Tôi nói cho cô biết, cô không đền thì tôi sẽ gọi chồng tôi tới.
Tôi không tin là không dạy được cô một trận ra trò!”
“…”
Tống Giai Âm cầm bộ quần áo đã bạc cả màu, cuống cuồng nói: “Đồ đã mặc cả tháng rồi, giờ bảo tôi bán kiểu gì đây!"
“Hơn nữa rõ ràng mụn trên người bà là bệnh ngoài da, có liên quan gì tới quần áo của tôi chứ?”
“Tôi đi bán đã mấy ngày rồi còn không kiếm nổi một nghìn tệ…tôi…”
Cô ấy sắp khóc tới nơi, vội vàng cầu xin đám người kia tha cho mình hoặc bớt tiền lại.
Rất nhiều người đứng xung quanh xem, và họ cũng chỉ đứng đó chứ không hề có ai định ra mặt giúp đỡ.
“Cô gái, họ đòi tiền thì cô đưa đi! Sự an toàn là quan trọng nhất.
“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói chồng của chị Lộ lợi hại lắm.
Nếu sau này cô còn muốn buôn bán ở đây thì tuyệt đối không được đắc tội!”
“Tiền không có có thể kiếm, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì sau này phải làm thế nào?”
“…”
Tống Giai Âm cúi đầu nói với vẻ khó xử: “Nhưng…nhưng trên người tôi chỉ có năm trăm…”
Nói xong cô lấy từ trong túi ra mấy trăm tệ nhàu nhĩnh.
Người phụ nữ trung niên bèn giựt số tiền trong tay cô: “Mai đưa số còn lại, còn thiếu ba nghìn tệ! Nếu không đưa tiền thì tôi sẽ đem cô đ bán đấy”.
Lúc này, có tiếng bước chân cộp cộp vọng tới.
c
“Trả tiền cho cô ấy!”
Người phụ nữ trung niên tóc rối bời quay đầu gầm lên: “Đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận…”
Bốp!
Một cú tát không chút do dự giáng thẳng xuống người phụ nữ khiến ba tay quay mấy vòng rồi ngã lăn ra đất.
Anh không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là không đánh loại cặn bã!
“Thường tôi chỉ nói một lần thôi!”, Mạc Phong lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia.
Áp lực vô hình giống như bị ai siết cổ họng khiến bà ta không nói nên lời.
Ánh mắt anh sâu thẳm như tử thần.
“Cậu…! Cậu dám đánh tôi! Có tin…”
Mạc Phong liếc nhìn bà ta với vẻ hờ hững: “Gọi người tới đi!”
“…”
Tống Giai Âm vội vàng kéo cánh tay anh khẽ nói: “Thôi bỏ đi.
Chúng ta đi thôi anh Mạc.
Chồng bà ta là côn đồ, thường thu phí bảo kê ở đây.
Nếu ai không nghe sẽ bị đánh!”
Mặc dù an ninh trật tự ở đây không tốt nhưng lưu lượng người cũng lớn.
Là một trung tâm giao dịch lớn của Giang Hải, nếu may mắn thì một ngày kiếm mấy nghìn tệ cũng không thành vấn đề.
Vậy thì một tháng kiếm mấy chục nghìn là điều rất đơn giản.
Thu nhập như vậy còn cao hơn cả nhân viên văn phòng.
Đây cũng là lý do vì sao dù bị ức hiếp thì những sạp hàng nhỏ vẫn không chịu rời đi.
Người phụ nữ trung niên ôm mặt nhìn Mạc Phong với vẻ tức giận: “Được lắm! Cậu đợi đấy, tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng tôi, lát nữa cậu sẽ chết mà không biết vì sao mình chết!”
Nói xong người phụ nữ trung niên cầm điện thoại ấn số.
Bà ta khóc lóc kêu gào vào chiếc điện thoại với vẻ ấm ức.
Những người xung quanh cũng vội vàng khuyên bảo.
“Cậu nhóc, chạy đi! Chồng của bà ta ghê gớm lắm.
Nghe nói là dân du côn đấy, có thể tập hợp rất nhiều người trong nháy mắt!”
“Đúng vậy, nếu bị đánh thì thiệt lắm.
Hơn nữa bọn họ ra tay rất mạnh, nếu bị chấn thương thì lại tốn tiền đi bệnh viện nữa!”
“Người phụ nữ đó quen thói hung hăng thô lỗ rồi.
Phía trên bó tay, chẳng quản nổi.
Giống như là ruồi ấy, đuổi đi được vài ngày thì lại bu lại thôi”.
“Suỵt, ông nói nhỏ thôi, không lát lại mua dây buộc mình!”
“…”
Lúc này Tống Giai Âm cũng khẽ kéo tay áo Mạc Phong: “Anh Mạc, em không cần mấy trăm tệ nữa, chúng ta đi thôi!”
Có những chuyện nếu không thấy thì thôi.
Còn thấy rồi mà bàng quan thì Mạc Phong không thể làm được.
Mặt trời có thể không soi chiếu được toàn bộ những góc tối tăm nhưng anh thì không thể để đám ruồi nhặng làm loạn cả khu chợ lên như thế này được.
“Không sao.
Có anh ở đây, vừa hay anh muốn xem xem chồng của bà ta là nhân vật nào! Không có ai dạy bảo lại không biết mình đang đứng ở đâu!”, Mạc Phong nhếch miệng cười.
Một lát sau, mười mấy người từ một đầu đường khác đi tới.
Những sạp hàng hai bên đường lập tức bị đẩy đổ hết cả.
Kinh doanh vốn khó khăn, nếu bị bọn họ đòi thêm vài nghìn thì đúng thật không biết sống thế nào.
“Thằng nhãi, đợi chết đi, chồng tôi tới rồi!”, người phụ nữ chống nạnh cười lạnh lùng.
Tống Giai Âm cứ ôm chặt cánh tay anh: “Anh Mạc…”
“Không sao! Để bọn họ tới, em còn không biết anh là người thế nào sao?”, Mạc Phong khẽ cười.
Nhớ lại lúc ở thôn, anh hạ gục đám cắc ké một cách dễ dàng nhưng những người ở đó sao có thể so sánh được với đám du côn chuyên đi đánh đấm này.
“Thế nhưng, những người này giỏi đánh nhau lắm, hơn nữa có khi còn có cả dao…”
Mạc Phong liếc nhìn, tên nào tên nấy chắc nịch.
Cơ thể như vậy mà không đi công trường bốc gạch thì đúng là phí của giời!
Người cầm đầu nhìn thấy Mạc Phong bỗng khựng lại.
“Tới nào!”, anh gằn giọng, đôi mắt ánh lên sát khí.
Người đàn ông trung niên cầm đầu vội lật đật chạy tới cung kính gật đầu với Mạc Phong: “Cậu…cậu Mạc…”
“Quen tôi sao?”, Mạc Phong cười xấu xa.
Nếu đã quen thì chứng tỏ là người của hội Hắc Long.
“Quen ạ, hai ngày trước theo ông Tám tới sân bay có nhìn thấy cậu!”
"..."
Khi đó Đàm Lão Bát triệu tập toàn bộ anh em, tới gần cả hai trăm người.
Khi đó Mạc Phong nào nhớ hết.
Thế nhưng quen thì dễ xử lý rồi.
“Vợ của ông bắt nạt bạn gái tôi, coi mà xử lý đi!”, Mạc Phong rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút: “Nếu hút xong điếu thuốc này mà chưa xử lý xong thì tôi sẽ tự xử theo cách của mình!”
Bạn gái sao?
Tống Giai Âm cúi đầu xấu hổ.
Người đàn ông trung niên cầm đầu sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Lúc trước ở sân bay, người này tận mắt chứng kiến Mạc Phong dùng một đấm đấm bay đối thủ khiến hắn ngã vào kính vỡ tan tành.
Nếu mà phải chịu cú đấm đó thì có lẽ phần đời còn lại sẽ phải ngồi xe lăn mất.
Bốp!
Người đàn ông lập tức quay người và tát vợ mình.
“Tôi đã nói đừng tham mấy thứ lặt vặt này rồi, xin lỗi cậu Mạc ngay!”.