Đương nhiên, Thương Hồng là người phụ trách khu vực thì sẽ là người đầu tiên có mặt trong danh sách cần trừ khử của bọn họ. Hơn nữa, cô còn biết quá nhiều bí mật của tổ chức, nếu như để lộ ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng tới việc củng cố quyền lực của họ - một chính quyền mới, vì vậy cô nhất định phải chết.
Tắt máy, Thương Hồng cũng đã hiểu ra, giờ không thể trông cậy vào ai nữa. Cô phải nghĩ cách về nước.
Chỉ có về nước Hạ thì mới có thể an toàn.
Khi cô đang ngây người thì chiếc Audi đã tăng tốc lao lên. Hơn nữa người đàn ông ngồi ở ghế phụ đang cầm súng chĩa thẳng vào Thương Hồng. Cô đạp chân phanh, chiếc Audi lao vọt qua trước mặt cô, phát súng lại bắn lệch bay vào trong không khí.
“Khốn nạn! Mình không thể chết ở đây được! Anh Mạc đang đợi mình! Mình nhất định phải quay về nước Hạ!”, Thương Hồng gầm lên.
Thế nhưng có thêm ba chiếc xe lao nhanh về phía cô khiến chiếc Porsche không thể né tránh được khi đang ở trên cầu.
Ầm.
Cô bị ép dồn xuống cầu.
….
Bên trong biệt thự Nam Sơn tại Giang Hải. “Đừng…”
Mạc Phong lại bật dậy từ giấc mơ. Vẫn là giấc mơ khiến anh toát mồ hôi lạnh, và hai tay trở nên run rẩy.
Anh lại mơ thấy Thương Hồng bị truy sát, ngã xuống vũng máu và gọi tên của anh.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”, anh thở hổn hển.
Giang Hải và Misia cách nhau hàng nghìn kilomet, không phải Mạc Phong muốn là có thể đi ngay được. Anh cầm điện thoại nhìn. Đã là năm giờ sáng, anh định gọi cho Thương Hồng một lần nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.
Hơn một giờ trước anh mới gọi cho cô. Người ta cũng đang định tan làm về nhà nấu cơm, giờ gọi nữa có khi cô ấy đang bận.
Anh khẽ day thái dương thở dài: “Có lẽ gần đây áp lực quá, công việc nhiều nên mới mơ như vậy. Thương Hồng là người chủ chốt ở đó, ai dám động vào cô ấy chứ? Mình không cần phải lo lắng quá!”
Mạc Phong cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Nhưng giấc mơ vừa rồi chân thật quá, nhất là cảnh tượng Thương Hồng nằm dưới vũng máu gọi tên anh, gọi anh cứu cô ấy.
Giờ nghĩ lại, anh vẫn còn cảm giác như cảnh tượng kinh hồn đó thật sự đang diễn ra trước mặt.
Đã hơn năm giờ sáng. Anh cũng không định ngủ thêm nữa.
Anh ra khỏi giường, đứng bên cửa sổ vươn vai, ngáp mấy cái rồi lấy hết thức ăn trong tủ ra định nấu cho hai cô gái món mỳ Ý với thịt xông khói, ăn xong rồi đi.
Mùi thơm từ trong bếp bay ra, người mở cửa đầu tiên đương nhiên là An Nhiên.
Cô mặc đồ ngủ chạy từ trên tầng xuống. Mấu chốt là bên trong hầu như không mặc gì, thấp thoáng hiện ra những tuyệt tác quyến rũ.
“Anh Mạc đang nấu gì thế? Thơm quá!”, Anh Nhiên đứng ở cửa bếp hít hà với vẻ tinh nghịch.
Mạc Phong quay lại định lên tiếng nhưng bỗng phải nuốt nước miếng bởi cơ thể tuyệt đẹp với những đường cong gợi cảm của cô.
Mới sáng sớm, có thể nào để người khác yên phận một chút không cô nương?
“Khụ khụ…! Có phải hôm nay em mặc thiếu thứ gì không?”
Dù anh không phải dạng từng qua lại với vô số phụ nữ những cũng từng tiếp xúc nhiều nên chỉ cần nhìn là biết ngay An Nhiên không mặc nội y.
“Anh Mạc xấu quá, chuyện đó cũng phải nói ra sao? Phải rồi, hôm nay anh tới Bắc Khâu nên em đã chuẩn bị cho anh một món đồ. Khu vực đó khí hậu khô hạn, chắc chắn làn da của anh sẽ không chịu nổi. Anh cầm theo thứ này đi!”, Anh Nhiên chạy ra phòng khách lấy một cái lọ nhỏ từ trong ngăn khéo, đó là một lọ kem dưỡng da mặt của con gái.
Mạc Phong co giật khóe miệng: “Của con gái, anh mang theo không hợp lắm…”
“Ây da, anh cầm theo đi, ở đó gió mạnh lắm, cẩn thận không sẽ bị nứt da đấy”.
Với sự nài nỉ của cô, Mạc Phong đành phải thỏa hiệp, không phải chỉ là bôi lên mặt sao, của con gái thì cũng được mà.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng được một lúc thì Mục Thu Nghi cũng bước ra khỏi phòng.
“Cuối cùng cũng ngửi thấy mùi vị quen thuộc rồi!”, cô liếm môi khẽ cười.
Mạc Phong bưng đồ ăn sáng ra, hơn nữa còn cho thêm sốt thịt tuyệt kỹ của Triệu Khải lên trên: “Xong rồi, An Nhiên cũng tới ăn đi, lâu rồi em cũng chưa được ăn món này đấy!”
An Nhiên đang trang điểm trong nhà vệ sinh. Không trang điểm thì cô cũng rất xinh đẹp rồi, nhưng công ty quy định phải trang điểm khi đi làm. Cô cũng là quản lý cấp cao, thi thoảng phải tiếp khách nên vẻ bề ngoài hết sức quan trọng.
Lúc ăn cơm, thi thoảng Mạc Phong lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Sắp bảy giờ rồi, từ đây tới ga tàu mất bốn mươi phút lận.
“Ăn xong tôi đưa anh tới nhà ga!”, Mục Thu Nghi vừa cúi đầu ăn vừa khẽ nói.
Mạc Phong hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức gật đầu với vẻ lúng túng: “Ok, có em đích thân tiễn đi thì chuyến đi này sẽ vô cùng thuận lợi!”
Nói xong anh xuống xe đi về phía nhà ga.
Mục Thu Nghi nhìn theo bóng lưng anh hô lên: “Mạc Phong…”
“Nghe rõ!”, tư thể chuẩn chỉnh của anh từ từ quay lại.