Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 330






Cũng không biết gã này nướng cái gì mà hương thơm bay vào tận trong phòng.

“Biết là cô chưa ăn tối nên chuẩn bị cho cô đấy, xuống đi!”, Mạc Phong quay đầu nhìn Tống Thi Vũ đứng bên cửa sổ khẽ cười.

Đồ nướng ngoài cháy xém trong thơm mềm. Lúc tối, cô chỉ uống rượu không ăn gì nên nhìn đồ ăn ngon là chảy cả nước miếng.

Cô ấy vội vàng chạy từ trên lầu xuống.

Gần một giờ sáng mà còn chưa ngủ, chứng tỏ cô nàng có tâm sự.

Cô ấy đi dép lê chạy xuống trong bộ đồ ngủ khác rộng.

Khi mới chạy được vài bước thì đôi gò bồng của cô ấy rung lên như sóng nước bập bềnh vô cùng rõ nét.

Ực ực…

Mạc Phong vô thức nuốt nước bọt, sau đó anh nhìn và lắc đầu.

“Mau tới xem tôi nướng thế nào!”, anh nhanh chóng đổi chủ đề để thay đổi sự chú ý của chính mình.

Không thể trách anh đầu óc chứa toàn thứ đó được. Có trách thì trách Tống Thi Vũ trông qúa quyến rũ, cơ thể đó không phải là điều mà những cô gái bình thường có thể so sánh.

Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Mạc Phong nên Tống Thi Vũ ngồi xổm xuống ôm lấy ngực, nhưng càng làm vậy thì đôi gò bòng càng hiện ra rõ hơn…

“Trời ạ…không thể ăn một cách hẳn hoi được sao?”, Mạc Phong vội vàng ngẩng đầu, máu mũi sắp chảy ra đến nơi.

Sau lần dùng thuốc của Diệp Đông Thanh, tinh lực của anh trở nên dồi dào, nhất là giai đoạn gần đây, dục vọng quá mạnh, không biết xả vào đâu.

Hơn nữa trăng thanh gió mát, cô nam quả nữ, Tống Thi Vũ lại ăn mặc gợi cảm như thế này. Nếu nói không còn cảm giác gì thì liệu có phải là đàn ông?

Tống Thi Vũ như nhận ra điều gì đó bèn liếc mắt đong đưa: “Chị có đẹp không?”

“Đẹp!”, Mạc Phong trả lời không chút do dự.

“Vậy chúng ta vào nhà vệ sinh…nhé? Coi như hôm nay anh giúp đỡ tôi, tôi thưởng!”

Phụt…

Mạc Phong phụt ngụm bia trong miệng ra.

Anh suýt nữa thì cắn vào lưỡi mình.

Tống Thi Vũ bụm miệng cười: “Nhìn anh kìa, trêu anh đấy!”

“Dọa tôi hết hồn. Lần sau đừng đùa như vậy nữa, nhỡ đâu tôi tưởng thật thì chẳng phải đã xảy ra chuyện rồi sao?”, Mạc Phong vội vàng uống vài ngụm lấy lại bình tĩnh.

Nhưng cô ấy chỉ quay đầu đi, nói lí nhí: “Tôi lại hi vọng anh cho là thật…Trao thân cho anh còn hơn là trao cho người khác…”

Họ ăn tới hơn hai giờ.

Mạc Phong không chịu thêm được nữa. Anh muốn đi ngủ.

“Anh đi đâu vậy?”, Tống Thi Vũ ngẩng đầu hỏi.

Anh cứ bóp eo mình: “Già rồi, không thể thức đêm được nữa…”

“Bình thường kêu anh ít chơi thôi, cơ thể yếu rồi chứ gì, để xem sau này anh làm thế nào!”

“Nói khoác thì ai chẳng làm được, cô thử xem!”

Mạc Phong chịu thua. Anh cố kiềm chế cơn dục vọng của bản thân, đẩy cửa bước vào phòng.

Anh cứ nghĩ do Tống Thi Vũ uống nhiều nên nói linh tinh.

Nhưng không thể lợi dụng được vì cô ấy là bạn thân của vợ mình. Nếu xảy ra chuyện gì thì sau này đối diện nhau thế nào, ngại ngùng biết bao.

Nhìn theo bóng lưng của Mạc Phong, Tống Thi Vũ cười chế nhạo: “Gã này, vừa rồi chị đây…nói thật lòng mà…”

Cho tới đêm khuya, Tống Thi Vũ cũng không về phòng ngủ.

Cô ấy ngồi ngoài lan can trong sân, châm một điếu thuốc màu trắng dành cho nữ. Người ta nói thuốc có thể giải sầu, nhưng đã hút mấy điếu mà cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu.

Năm giờ sáng.

Trời dần sáng.

Xung quanh Tống Thi Vũ toàn là đầu lọc, hơn nữa điếu nào cũng hút tầm hai hơi là vứt, rõ ràng là cô ấy không biết hút nhưng lại muốn thử cảm giác kích thích.

Cô lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Điện thoại đổ chuông vài tiếng, một giọng điệu mơ màng từ đầu bên kia vọng tới.

“Ai vậy?”

“Tôi chuẩn bị về nhà đây!”

Nói chuyện hơn mười phút, Tống Thi Vũ mới tắt máy.

“Giang Hải…thật không nỡ mà…”, cô cúi đầu khẽ thở dài.

Sau đó Thi Vũ đứng dậy đi về phòng của mình. Nhưng khi cô ấy vừa mới đóng cửa thì cánh cửa phòng của Mạc Phong lại mở ra.

Thường tầm năm, sáu giờ, Mạc Phong sẽ tự tỉnh dậy nấu ăn sáng. Đây đã là thói quen của anh.

Tới tầm hơn bảy giờ, đồ ăn được dọn ra bàn. Nhưng hôm nay thật lạ, chẳng có ai bước ra khỏi phòng.

Mạc Phong gãi đầu với vẻ nghi ngờ: “Chuyện gì vậy? Người đâu?”

Bình thường giờ này tất cả đều đã bước ra khỏi phòng rồi. Hôm nay làm sao thế này?

Két…

Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe.

Nghe có vẻ không chỉ là tiếng của một chiếc xe.

Anh mở cửa ra thì thấy toàn bộ người của ba gia tộc ở Giang Hải đã tập trung trước cửa.

Bố con Mộ Dung, bố con Từ Thị và Châu Nhược Niên.

“Mấy người làm gì vậy? Sáng sớm chưa bảnh mắt đã đưa nhiều người tới làm cái gì thế?”, Mạc Phong siết chặt nắm đấm, múa tứ tung, ánh mắt trở nên sắc lẹm.

Đám đông đứng cách xa cũng cảm nhận được luồng sát khí hùng hậu.

Mộ Dung Vân Long vội vàng phất tay cười khổ: “Người anh em đừng căng thẳng, chúng tôi không tới gây sự mà tới tặng quà!”

“Tặng quà? Tặng quà gì?”, Mạc Phong chau mày hỏi.

Rồng tới nhà tôm kiểu gì cũng có chuyện!

Châu Nhược Niên bước tới trước, phất tay với đám người phía sau và khẽ cười: “Người anh em Mạc Phong, cậu xem cái này!”

Ông ta vén tấm khăn che lên, là một bình hoa.

“Trấn quan Cảnh Đức từ đời vua Càn Long à?”, Mạc Phong nheo mắt cười: “Vẽ tay mà! Ít nhất cũng mười triệu tệ nhỉ?”

“Đúng là người sành sỏi! Thứ này được mua với giá chín triệu tám trăm nghìn tệ! Mong cậu Mạc nhận lấy!”, Châu Nhược Niên khách sáo đưa món đồ ra trước.

Đồ cho không thế này, e rằng còn có mục đích khác.

Lúc này Từ Giai Nhiên cũng cầm ra một thứ tương tự được cuộn tròn: “Xem tôi tặng gì cho anh!”

“Đây…không phải là đưa thánh chỉ cho tôi đấy chứ?”, Mạc Phong nhếch miệng cười khổ.

Thứ cuộn tròn này vẽ hình rồng, nhìn giống y hệt thánh chỉ ngày xưa của hoàng đế.

chapter content