Khi địa vị của Mạc Phong tăng lên, tự nhiên địa vị bên ngoài của Đàm Lão Bát cũng tăng theo.
Tương tự, nếu một ngày nào đó Mạc Phong sụp đổ, ông ta cũng sẽ sụp đổ theo.
Thực tế, mỗi gia tộc đều có một câu lạc bộ riêng để chiêu mộ nhân tài.
Muốn làm được việc lớn thì phải có đội ngũ của riêng mình.
Vừa rồi các gia tộc lớn cũng đã nói rõ lập trường của mình, nếu như bọn họ chống lại Mạc Phong cũng đồng nghĩa với việc chống lại Diệp Đông Thanh.
Anh vô tình lại nợ cô gái này một ân tình nữa!
Lúc này tại nhà Mộ Dung ở Giang Hải.
Ông cụ nhà Mộ Dung khi nghe tin cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ cô Diệp bình thường vốn rất kiêu ngạo này lại ra mặt bảo vệ Mạc Phong.
Hơn nữa còn đưa ra điều kiện cấp quyền đại lý dược liệu cấp hai, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ quan hệ giữa hai người.
“Hầy…cũng coi như lấy được quyền đại lý rồi, cháu đừng ủ rũ như thế nữa!”, ông cụ vỗ vai Mộ Dung Trầm Chương, khẽ thở dài nói.
Tuy rằng có được quyền đại lý của nhà họ Diệp, nhưng trong lòng anh ta cũng rất không vui.
Bởi vì có thể hợp tác với nhà họ Diệp không phải bằng năng lực của chính Mộ Dung Trầm Chương, mà là cô ba họ Diệp đã gài bẫy họ.
Phải công nhận chiêu này của cô ta thật là khôn khéo, chỉ cần nhà họ Diệp có thể cung cấp dược liệu cấp hai thì không ai ở Giang Hải dám động đến Mạc Phong.
Họ phải có quan hệ như thế nào thì mới có thể hy sinh lớn như vậy chứ?
Nhà họ Diệp đã giao quyền đại lý dược liệu cấp ba một cách phổ biến, nhưng muốn lấy được vẫn không hề dễ dàng, kết quả là hôm nay Diệp Đông Thanh đã tung thẳng ra quyền đại lý dược liệu cấp hai.
Điều đó đủ để giải thích tầm quan trọng của Mạc Phong trong lòng cô ta!
Mộ Dung Trầm Chương bất lực lắc đầu thở dài: "Ông nội, cháu không hiểu sao tên này lại mặt dày như vậy, lại còn có người phụ nữ như vậy bảo vệ anh ta nữa!"
"Ha ha! Cháu sai rồi, có lẽ cháu chỉ nhìn thấy cái ‘mặt dày’ của cậu ta mà không phát hiện ra ưu điểm của cậu nhóc này!"
"Ưu điểm, gã này còn có ưu điểm sao? Anh ta thực sự đê tiện lắm, có thể sống lớn ngần này phải nói là kỳ tích rồi”.
Nhất là cái dáng vẻ không biết đỏ mặt khi nói khoác trông thật bỉ ổi không tả nổi.
Cho nên trong mắt anh ta, Mạc Phong chỉ là một tên rất đỗi tầm thường, khó làm nên chuyện lớn!
Nếu không phải vì lý do gì đó bất đắc dĩ, anh ta thật sự không muốn qua lại với tên này.
Ông cụ Mộ Dung chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nở nụ cười, ông cụ nói: "Lẽ nào cháu không phát hiện ra cậu ta là một người rất trọng tình trọng nghĩa sao? Hễ là người bên cạnh cậu ta thì cậu ta đều dám lấy tính mạng mình ra để bảo vệ! Nếu nhà họ Châu dám động đến người phụ nữ của cháu, cháu có dám tìm họ gây chuyện không?”
"Cháu...cháu dám..."
"Ha ha, không! Cháu không dám! Cháu không có dũng khí lớn như vậy!"
Trên thực tế đúng như ông cụ nói, Mộ Dung Trầm Chương không có dũng khí lớn như vậy.
Vì trước khi làm bất cứ việc gì anh ta đều cân nhắc đến mọi hậu quả rồi mới ra tay.
Quan điểm của Mộ Dung Trầm Chương là quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn!
Nhưng Mạc Phong là loại người có thù phải trả ngay!
"Có dũng khí thì đã làm sao chứ? Giờ những chuyện mà anh ta gây ra và những người mà anh ta dây vào còn ít hay sao?", Mộ Dung Trầm Chương quay đầu khịt mũi nói.
Ông cụ cười không nói gì mà chỉ xua tay: "Được rồi, cháu ra ngoài đi, để cho ông yên tĩnh một lát!"
"Vâng!"
Mộ Dung Trầm Chương nói xong, cung kính cúi đầu bước ra ngoài.
Lần này có được quyền đại lý của nhà họ Diệp nên ông cụ cũng không truy cứu chuyện của Trần Nhã nữa, coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Ha ha, đột nhiên bố lại cảm thấy tán thưởng thằng nhóc đó đấy”.
Nhà họ Từ ở Giang Hải.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi và thắt cà vạt, hai tay chống lưng đứng bên bệ cửa sổ.
"Lần này làm tốt lắm! Có thể móc nối được với nhà họ Diệp sẽ rất có lợi cho sự phát triển của nhà họ Từ. Quyền đại lý dược liệu cấp hai là thứ mà không ít người chen lấn vỡ đầu chảy máu cũng muốn giành lấy”.
Người đàn ông trung niên này là Từ Mậu Thịnh, bố của Từ Giai Nhiên!
Ông ta rất được ông cụ Từ yêu quý, dưới sự dẫn dắt của ông ta, nền kinh tế của nhà họ Từ mấy năm nay đã tăng lên gấp bội.
Chắc hẳn Từ Giai Nhiên cũng được thừa hưởng tài năng kinh doanh của bố mình, cô ta trẻ tuổi nhưng cũng rất nổi bật trong gia tộc!
"Nhưng... bố à, hôm nay có thể lấy được quyền đại lý cấp hai, thực ra có liên quan rất lớn đến một người!"
Mọi người đều biết nếu hôm nay không nhờ có Mạc Phong, có lẽ họ còn không có cơ hội gặp được Diệp Đông Thanh, huống chi là lấy được quyền đại lý.
"Bố cũng có nghe nói chuyện này rồi. Thằng nhóc này, lúc nào cũng khiến cho người ta có thu hoạch không ngờ tới. Là bố đã xem thường cậu ta rồi!”, Từ Mậu Thịnh khoanh tay tủm tỉm cười nói.
Trước giờ thật sự không ai là không coi thường anh chàng có xuất thân chân lấm tay bùn này.
Bởi vì nếu ai đã điều tra thân phận của anh đều sẽ biết rằng Mạc Phong từng sống ở vùng ngoại ô nghèo nàn của thành phố, khi đó cuộc sống của anh chỉ có thể duy trì bằng nghề nhặt ve chai.
Không ai có thể nghĩ rằng cậu bé nhặt ve chai kiếm sống khi đó lại có thể khuấy động cả Giang Hải!
Thật đúng là làm người có lúc nọ lúc kia, không nên xem thường người khác!
Từ Giai Nhiên khẽ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên: "Thật ra con đã sớm nhận ra anh ta không giống với những người đàn ông khác. Chưa biết chừng sau này anh ta thực sự sẽ trở thành người mà chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi!”
Hai bố con nhìn nhau rồi chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau.
Từ Mậu Thịnh chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng và trầm giọng nói: "Con gái, con cảm thấy…Mạc Phong thế nào?”
"Hả? Ý bố là sao?", Từ Giai Nhiên nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu.
Ông ta lúng túng cười: "Con có chắc là nắm được trái tim của cậu ta hay không?”
Có lẽ ông ta cảm thấy Mạc Phong có giá trị lợi dụng lớn nên muốn con gái mình tiếp cận với anh chăng?
"Không! Con chẳng chắc chút nào cả! Bố xem những người phụ nữ bên cạnh anh ta đi, có ai không phải là quốc sắc thiên hương chứ?”
Từ Giai Nhiên lắc đầu và tủm tỉm cười nói: “Hơn nữa chúng ta và nhà Mộ Dung đã có hôn ước, bố không sợ hai nhà xảy ra xung đột sao?”
Biệt thự Nam Sơn, Giang Hải.
Khi trở về nhà, Tống Thi Vũ đóng cửa nhốt mình ở trong phòng, không ai biết rốt cuộc cô ấy đang làm gì bên trong.
"Cô ấy sao vậy nhỉ? Tôi giúp cô ấy, không phải cô ấy nên vui sao?", Mạc Phong gãi đầu, cảm thấy hơi khó hiểu.
Đúng lý mà nói, anh đuổi cổ Tống Lâm Sinh đi thì cô ấy phải vui vẻ mới phải, sao vừa về tới nhà đã vác mặt lên rồi?
Diệp Đông Thanh cũng khẽ lắc đầu: "Cuộc sống của Thi Vũ từ nhỏ đã không được tốt rồi, để cô ấy tĩnh tâm một mình đi!”
“Có phải cô biết chuyện gì không?”, Mạc Phong quay đầu nắm lấy vai cô ta kêu lên.
Nhưng Diệp Đông Thanh khẽ lắc đầu: "Tôi không biết... cho dù biết, tôi cũng không thể nói cho anh!"