Nói xong Mộ Dung Trầm Chương ôm Trần Nhã vào lòng và đi ra ngoài. Đám đông tản ra nhường đường.
“Mộ Dung Trầm Chương! Đừng đắc ý quá sớm! Ông đây sẽ không bỏ qua đâu, vì một người phụ nữ mà mày mặc kệ cả anh em họ hàng. Người như mày không xứng với vị trí cậu chủ nhà Mộ Dung! Mẹ kiếp!”, Mộ Dung Tu nằm dưới đất gầm lên với vẻ dữ tợn.
Anh ta dừng bước, Trần Nhã gục vào lòng anh ta cũng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp vài cái.
“Một người đàn ông, đến cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được thì vị trí cậu chủ cũng không cần cũng được! Muốn có được thì đi mà giành lấy! Tôi sẽ chơi đến cùng!”, Mộ Dung Trầm Chương cau mày nói với vẻ bá đạo.
Lực sát thương của câu nói này đối với một cô gái phải nói là vô đối!
Có tiền, đẹp trai, có sức hấp dẫn, người đàn ông như vậy có đặt ở đâu thì cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Chỉ đáng tiếc…
Có người có được trái tim nhưng lại không có được thân xác của người ta. Có người có được thân xác người ta nhưng lại không có được trái tim người ấy.
Mộ Dung Trầm Chương bế Trần Nhã vào trong xe, chạy thẳng về khu dân cư Hạnh Phúc. Bởi vì anh ta biết, rắc rối của bản thân có khi đang ở sẵn trên đường.
Thứ thuốc mà Chủ nhiệm Vương cho cô uống giống với thuốc mê hay được pha vào rượu.
Thuốc đó sẽ khiến người ta mơ màng, không tỉnh táo, toàn thân mềm nhũn, quan trọng nhất là ngày hôm sau sẽ có cảm giác sự việc như thước phim đứt đoạn.
Trở về nhà.
Nhìn thấy màu tím của căn phòng giống như được quay lại cảnh cùng nhau đi dạo trong công viên hoa oải hương ở Hà Lan năm đó.
Anh ta đặt Trần Nhã lên giường và nhìn thấy bức ảnh bị cắt làm đôi ở đầu giường.
Trầm Chương mở ví ra, bên trong là bức ảnh hai người chụp chung, giống y bức ảnh mà Trần Nhã đã cắt một nửa kia và phần của anh ta đã bị cắt bỏ.
“Nhìn phòng của em bày bừa này, không có anh thì không biết dọn dẹp đúng không?”, Mộ Dung Trầm Chương khẽ thở dài.
Quần áo rơi vãi cả trong và ngoài nhà. Giầy dép vứt lung tung và cả đồ ăn mua về dùng xong cũng không vứt.
Anh ta dọn dẹp mất cả tiếng đồng hồ, còn tiện vào bếp đeo tạp dề ninh thêm một nồi cháo.
Ai ngờ một người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng như vậy lại có thể dịu dàng, nhu mì với một người phụ nữ như thế.
Anh ta bưng cháo đậu xanh đã nấu chín đặt ở đầu giường nơi Trần Nhã đang ngủ.
Cô giống như một cô gái nhỏ đang ngủ say, Mộ Dung Trầm Chương khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.
Mà không biết rằng.
Cô nàng đột ngột mở to mắt.
“Hôn em rồi lại định chạy sao? Không dễ vậy đâu!”, Trần Nhã nũng nịu.
Nói xong cô ôm lấy cổ anh và hôn thật mạnh.
Thật mạnh!
Như muốn ấn chặt đối phương vào cơ thể mình.
Mộ Dung Trầm Chương cũng sững sờ.
Cảm xúc bỗng bùng nổ trong khoảnh khắc.
“Tiểu Nhã…Anh yêu em!”
Hai đôi môi lại dán chặt vào nhau.
Hai người lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ.
Ở bên cạnh người mà mình thích, cảm giác đó thật tuyệt diệu.
Da tiếp da, hai người hòa quyện làm một.
Cứ như bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong ba tháng chia xa kia được dịp bùng nổ.
Dồn dập ập tới.
Họ quấn quýt cả tiếng đống hồ.
Hai người lặng lẽ nằm trên giường, không nói gì nhưng cả hai đều mở to mắt nhìn lên trần nhà.
“Đây mà là chia tay sao? Sau này có chết cũng không gặp lại đấy à!”, Trần Nhã cười xùy phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
Mộ Dung Trầm Chương kê hai tay sau đầu, cười nhạt: “Em thấy ngồi nhầm xe và bỏ lỡ chuyến xe, cái nào đáng tiếc hơn?”
“Đương nhiên là bỏ lỡ rồi, ngồi nhầm thì có thể ngồi lại sang xe khác. Nhưng nếu bỏ lỡ rồi mới biết đó là chuyến xe cuối cùng thì anh nói xem cái nào càng đáng tiếc hơn?”
Hai người lại chìm vào im lặng.
Nếu thời gian có thể ngừng trôi thì hãy cứ ngừng trôi như thế để được nằm mãi bên cạnh người mình thương. Đó cũng là một loại hạnh phúc.
Cho tới khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng.
Mộ Dung Trầm Chương vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi, khi nhìn vào màn hình, sắc mặt anh ta bỗng tối sầm.
“Người nhà gọi phải không? Anh nghe đi!”, Trần Nhã nằm bên cạnh khẽ cười: “Dù sao em cũng đã chuẩn bị tinh thần để rời xa anh lần nữa rồi, lần này em thực sự buông tay!”
Anh ta do dự nhưng vẫn nhấn nghe: “A lô! Ông nội, cháu…”
“Trong vòng hai mươi phút về nhà ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời đấy!”
Tút tút tút…
Nói xong đầu bên kia bèn tắt máy.
Có thể không nghe được những điều khác nhưng có thể nhận ra ông cụ đang tức giận.
Cơn tức khiến người ở đầu dây bên này phải sợ hãi.
“Sao thế? Người nhà giục anh về à?”, Trần Nhã quay qua hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mộ Dung Trầm Chương không hề trả lời mà chỉ ngồi dậy, mặc quần áo, sửa soạn lại, nhưng vết son trên cổ áo thì không thể lau đi được.
“Anh đi trước đây, lát nữa nhớ ăn cháo, ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai sẽ ổn thôi!”, anh ta đứng trước cửa khẽ thở dài. Tiếng thở chứa đầy sự bất lực: “Xin lỗi…”
Sau đó anh ta đi thẳng ra ngoài không hề ngoái đầu lại.
Rầm…
Tiếng đóng cửa vang lên, Trần Nhã nằm bất lực trên giường.
Giang Hải.
Trong từ đường nhà Mộ Dung.
Một người đàn ông trung niên đầu trọc chắp tay sau lưng trầm giọng: “Anh Hai, việc Trầm Chương đánh Tu Nhi, nếu anh không có một lời giải thích rõ ràng thì tình cảm giữa hai anh em chúng ta coi như cắt đứt, không đội trời chung!”
“Chú ba, chú nói hơi quá rồi. Chắc hẳn thằng nhóc đã phải chịu sự kích động nào đó, nên làm rõ mọi chuyện trước rồi tính!”, Mộ Dung Vân Long vội vàng giải thích.
“Còn muốn làm rõ thế nào đây? Nó vì một đứa con gái mà dám đánh em họ mình thành tàn phế, nếu sau này tôi không có cháu bế thì anh cũng đừng sống yên thân. Đừng tưởng hai năm qua làm ăn thuận buồm xuôi gió thì đắc ý, tôi không phải người dễ ăn hiếp đâu!”
Mối quan hệ giữa hai anh em vốn đã rạn nứt, chuyện lần này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.